Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1643: Thì ra là thế



CHƯƠNG 1587: THÌ RA LÀ THẾ.

Đinh Trường Sinh đoán được mở đầu, nhưng tuyệt không có đoán được phần cuối, mặc dù bên trong suy đoán của hắn, Trọng Phong Dương rất có thể sẽ cùng lãnh đạo chủ yếu nào của tỉnh lý đã đạt thành giao dịch, chỉ là hắn không nghĩ tới thẻ đánh bạc giao dịch lại là Thạch Ái Quốc.

Thạch Ái Quốc là một bí thư thành ủy thành phố cấp địa, nhưng vẫn không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, thì hắn Đinh Trường Sinh bây giờ chỉ là một chủ nhiệm khu khai phát nho nhỏ tép riu, chính mình lại càng không có năng lực nắm giữ được vận mệnh của mình rồi, nghĩ tới đây, hắn bắt đầu thấy bi quan.

Hắn luôn luôn là một kẻ không sợ trời, không sợ đất, nhưng là có những sự tình thì liều mạng mà không sợ phiền phức, so sánh với mà nói, nắm đấm chỉ giải quyết được một số ít việc nhỏ như lông gà, so với chuyện làm chính trị, những vấn đề hắn giải quyết theo kiểu kia quả thực đều không đáng để nói, cho nên, trong nội tâm Đinh Trường Sinh liền có một loại cảm giác vô lực, loại cảm giác này đã bắt đầu từ lúc Thạch Ái Quốc bị điều đi, chỉ là tối nay lại biết Thạch Ái Quốc cũng là một con chốt trong bàn cờ, cái loại cảm giác này càng thêm tăng lên mãnh liệt rồi.
-Bí thư, ngày mai khi nào đi, cháu tiễn đưa chú..

Đinh Trường Sinh hỏi lần nữa .

Thạch Ái Quốc không nói gì, đứng lên đi đến sau lưng Đinh Trường Sinh, lúc này đây Thạch Ái Quốc đem hai tay đặt ở trên bờ vai Đinh Trường Sinh, vỗ vỗ , nói ra:

-Chú làm chính trị coi như cũng hơn nửa đời, thường thấy lòng người dễ thay đổi, cũng thường thấy a dua nịnh hót, nhưng chân chính tình nghĩa lại không thấy bao nhiêu, chính trị là không nể tình, trong chính trị không có tồn tại mềm yếu tình nghĩa, Trường Sinh… nói thật, cháu không thích hợp làm chính trị đâu, bởi vì trong lòng của cháu quá thiện lương.

-Bí thư , cháu . . .

Đinh Trường Sinh đứng lên, quay mắt về phía Thạch Ái Quốc, trong nội tâm rất áy náy, mới vừa rồi trong phòng khách còn cùng Tiêu Hồng sờ qua sờ lại, nếu hắn không có lực tự chế khá mạnh của mình, nói không chừng đã đè Tiều Hồng ra đút cây ƈôи ŧɦịŧ vào thân thể nàng rồi, hơn nữa lúc trên lầu cũng mới vừa giao cấu với Thạch Mai Trinh xong, bây giờ Thạch Ái Quốc lại nói mình thiện lương, chính hắn cũng cảm thấy mình không có mặt mũi rồi.
-Tốt rồi, chú biết tâm ý của cháu, ở chỗ này giúp cú thu thập cho xong, chú vốn cho rằng còn phải vài ngày nữa thì mới đi báo danh, nhưng hiện nay trên đó không người quản sự, cái công việc của mặt trận tổ quốc trên tỉnh vẫn là rất khẩn yếu đấy, cho nên trên tỉnh thúc giục chú mau tới đảm nhiệm, hết cách rồi, chú đi trước, tại đây chờ Tiêu Hồng cùng A Trinh sau khi thu thập đồ đạc xong, cháu cứ cho xe cho chở lên cho chú, chú đang ở nhà khách tỉnh.

Thạch Ái Quốc lại vỗ vỗ bả vai Đinh Trường Sinh, nói ra .

-Vậy thì được rồi, cháu sẽ thu dọn chuyện ở đây, bằng không chú cứ để cho phu nhân đi cùng chú cũng tốt, miễn để đến lúc đó không có người chiếu cố đến chú..

Đinh Trường Sinh đề nghị, hắn nghĩ để cho Tiêu Hồng đi trước lên tỉnh cho xong, hồ ly tinh này gặp người lại mị hoặc, đến lúc ấy mình thật nhịn không được, làm ra cái chuyện có lỗi với Thạch Ái Quốc, thì mình quả thật không phải là con người .
-Um…, nàng chưa thể đi liền được, thu thập nơi này, giao cho A Trinh không được, nó thì tình tình bừa bãi, chú không an tâm, nhất là tủ sách này của chú, không thể sơ xuất được...

-Vâng…cháu biết rồi, bí thư, nếu không có chuyện gì khác, chú nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải xuất phát đây này.

-Ừ… cháu trở về đi, có việc gì thì chú gọi điện thoại.

Thạch Ái Quốc phất tay một cái nói .

Thạch Ái Quốc đương nhiên là sẽ không tiễn đưa Đinh Trường Sinh ra cửa, tiễn đưa hắn ra cửa vẫn là Tiêu Hồng, chứng kiến ánh mắt u oán của Tiêu Hồng, Đinh Trường Sinh trong nội tâm đã cảm thấy sợ hãi, nàng này không phải là phát hỏa dục niệm rồi sao chứ, như thế nào lại nhìn mình bằng cái ánh mắt này ah .

Đinh Trường Sinh ra khỏi Gia Chúc Viện của thành ủy, vốn muốn lập tức trở về nhà, nhưng lại nhận được điện thoại của Hà Hồng An, Đinh Trường Sinh sửng sốt một hồi, đã là thật lâu không cùng ông ta liên lạc qua rồi, từ khi về vấn đề của Hà Tình đã đạt thành nhất trí ý kiến, Hà Hồng An mỗi lần liên hệ với hắn, tất nhiên là phải có chuyện khẩn yếu, lúc này đây có phải hay không là lại đã xảy ra chuyện nữa rồi .
-Alo, có chuyện gì?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Nếu có thời gian, tới nhà tôi một chuyến, càng nhanh càng tốt.

Hà Hồng An nói ra .

-Có thích hợp không vậy?

-Chuyện vô cùng khẩn cấp, đành phải vậy.

Hà Hồng An giải thích nói .

Đinh Trường Sinh sững sờ, Hà Hồng An đã nói như vậy, thì quả thật chuyện này phi thường khẩn yếu, nhưng trong khoảng thời gian này ngoại trừ Hà Tình sinh con, hình như là không có chuyện gì khác có thể để mà gọi là khẩn cấp chứ?

Đinh Trường Sinh lái xe hướng đến phương hướng nhà của Hà Hồng An chạy tới , nhưng hắn vẫn không có trực tiếp vào, mà hắn chờ Hà Hồng An bên góc khuất ngoài cổng tiểu khu, rồi dặn Hà Hồng An lên xe, có chuyện gì thì nói chuyện ở trong xe.

Đinh Trường Sinh không thể không cẩn thận, Hà Hồng An hiện tại đúng là cùng Đinh Trường Sinh đi lại rất gần, nhưng Hà Hồng An tuyệt đối vẫn là một lão hồ ly, rất nhiều chuyện quan trọng thì hồ ly mãi mãi là đối thủ không phải là có thể đoán được đấy.
Hà Hồng An lúc nhìn thấy quả thật là xe của Đinh Trường Sinh, từ sau gốc cây chạy đến, mở cửa xe chui vào, Đinh Trường Sinh lập tức cho xe chạy về phía trước, lúc này trên đường phố cũng không có thiếu xe, cho nên rất khó mà biết phía sau có người theo dõi hay không, Hà Hồng An muốn nói cái gì, nhưng đều bị Đinh Trường Sinh ra hiệu khoan nói .

Xe chạy một hơi đến khu đang phát triển một nơi vắng lặng, rồi dừng xe lại.

-Hà giám đốc, nói đi, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Chuyện của chúng ta đã hoàn thành một nửa, bước tiếp theo là dựa vào cậu đó, Triệu Khánh Hổ đã mắc bệnh ung thư máu cấp, có thể sống không được bao lâu, kế tiếp chính là vấn đề tài sản của hắn, chướng ngại lớn nhất bây giờ chính là Triệu Cương, Triệu Cương đã bị Triệu Khánh Hổ hoài nghi, cho nên , chuyện kế tiếp rất trọng yếu, chính là dứt khoát không thể để cho Triệu Cương rơi vào tay của Triệu Khánh Hổ để rồi nhả lộ ra chân tướng, nếu không, chuyện của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Hà Hồng An vô cùng trấn định, nhưng lúc nắc đến Triệu Khánh Hổ, ông vẫn không cầm được hưng phấn .

-Bệnh ung thư máu cấp? Các người làm sao làm được chứ? Triệu Khánh Hổ cũng không phải người ngu.

Đinh Trường Sinh thấy kỳ quái hỏi.

-Rất đơn giản, hôn phu trước của Hà Tình làm ở sở nghiên cứu chất phóng xã, mà cha mẹ của hắn cũng thế, do đó chúng ta thông qua bọn họ đã lấy một loại đồ vật phát ra chất phóng xạ rất mạnh, đặt ở trong thư phòng của Triệu Khánh Hổ, dần dần hắn đã bị nhiễm phóng xạ dẫn đến bị mắc bệnh ung thư máu cấp, chỉ đơn giản như vậy.

-Vật phát ra chất phong xạ? Cái đồ chơi kia rất nguy hiểm, vậy các người xử lý như thế nào?

-Lại trả về sở nghiên cứu rồi, cho nên việc kế tiếp là làm như thế nào để cho người bên cạnh của Triệu Khánh Hổ chết đi, chỉ có như vậy, thì Triệu Khánh Hổ không còn có lựa chọn khác, người thừa kế cho dù không phải là Hà Tình, nhưng nhất định sẽ là con và cùng cháu trai của hắn, còn Hà Tình chỉ có thể là làm người giám hộ, cho nên sau đó mọi chuyện sẽ là thuận lý thành chương.
Hà Hồng An hưng phấn nói ra .