Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1719: Có người nhúng tay



-Văn phòng trên tỉnh gọi điện xuống? Bạch Khai Sơn là người như thế nào bộ người trên văn phòng tỉnh không biết sao?


Đinh Trường Sinh nghe xong nhíu mày hỏi.


-Bọn họ có thể là cũng biết, chị có thăm dò một số người, giống như phía sau lưng còn có bóng dáng của La Đông Thu, xem ra Bạch Khai Sơn là đã quá giang qua La Đông Thu rồi..


Lan Hiểu San nhỏ giọng nói .


-Ai… xem ra ông trời đã muốn hắn diệt vong, thì tất nhiên là trước hết phải làm cho hắn điên cuồng, xem ra những lời này là đúng vậy ah.


Đinh Trường Sinh thở dài nói .


-Còn có chuyện, chị thấy cần phải nhắc nhở em, đó là về Hoa Cẩm Thành đấy, chị nghe nói em cùng hắn qua lại rất gần phải không?


Lan Hiểu San đột nhiên nhắc đến Hoa Cẩm Thành, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là cảnh giác, như thế nào gần đây lại có nhiều người nhắc đến Hoa Cẩm Thành như vậy chứ?

-Hoa Cẩm Thành? Có chuyện gì vậy?


-Không có gì, chỉ là bạn của chị trên văn phòng tỉnh có nhắc tới em, đồng thời cũng nhắc tới Hoa Cẩm Thành, gần đây khả năng đã có người chú ý tới Hoa Cẩm Thành rồi, cho nên ý của chị là em nên cách xa Hoa Cẩm Thành một chút, chị đoán không ra ý tứ ở trên tỉnh, nhưng thượng diện đã hỏi chị đến chuyện này, chị nghĩ đây không phải là mũi tên bắn không có mục đích đâu a.


Lan Hiểu San chứng kiến Đinh Trường Sinh khẩn trương như vậy, trong nội tâm nàng cũng có chút lo lắng rồi, Đinh Trường Sinh sẽ không phải là cùng Hoa Cẩm Thành có cái gì lợi ích gút mắc đây chứ?


Hiện nay Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hơn nữa lại là đang trong lúc họp, có rất nhiều chuyện thì không thể nói ra tại đây được:


-Đợi lát nữa tan họp thì cùng nhau ăn cơm đi, chị có chuyện muốn nói với em.

Đinh Trường Sinh hiểu ý Lan Hiểu San, nhất định là có chuyện, vì vậy gật đầu, không có nói thêm nữa, chỉ là trong lòng lo lắng đã tang lên nghiêm trọng, nếu thượng diện có người bắt đầu để ý tới, như vậy thì Hoa Cẩm Thành sẽ gặp nguy hiểm rồi .


Tuy Hoa Cẩm Thành tại Hồ Châu không có bao nhiêu dấu vết phạm tội, nhưng với tư cách thương nhân, thì có người nào ở dưới đáy mông mà được sạch sẻ, cũng đã từng nói rồi, nếu muốn chơi ngươi, thì vẫn có thể nghĩ ra một ít tội danh đấy..


Nửa giờ sau, Chu Minh Thủy cùng La Bàn Hạ và Để Khôn Thành từ dưới đi lên, lúc này vẫn có nhiều người không biết là chuyện gì, nhưng có thể khiến cho hai nhân vật đứng đầu trong trong thành phố cùng lúc xuất hiện thì nhất định không phải là nhân vật bình thường, Trọng Hãi thì đi ở phía sau.

……………………………………………………………………………


-Mọi người yên tĩnh một chút, bây giờ bắt đầu buổi họp, trước khi bắt đầu, chúng ta nhiệt liệt chào đón Chu phó bí thư tỉnh ủy cùng tham gia, mọi người hoan nghênh.


La Bàn Hạ chủ trì hội nghị .


Lúc mới bắt đầu Chu Minh Thủy tưởng rằng chỉ là một hội nghị nhỏ chỉ có người trong thường ủy thành phố tham gia, giới thiệu cùng nhau làm quen là được rồi, có mấy lời mình cũng có thể nói thoái mái nói, nhưng bây giờ thí có đến mấy chục người, cơ bản đều là những người đứng đầu các cơ quan ban ngành, còn có lãnh đạo khu Tân Hồ cùng với khu khai phát .


-Bí thư Chu vừa mới đến thăm thành phố Hồ Châu chúng ta, xin mời bí thư Chu nói chuyện với mọi người.


La Bàn Hạ cũng không nói nhảm nhiều, bởi vì lúc này trong lòng của ông đang cực kỳ thấp thỏm không yên, bởi vì lúc Chu Minh Thủy nói muốn triệu tập mọi người gặp mặt, thì trong lòng của ông liền cảm thấy có cái gì không đúng.

-Xin chào mọi người, tôi là phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy cũng mới vừa chuyển về tỉnh công tác, trước kia thì công tác tại trên Bắc Kinh, có thể trong mắt mọi người thường cho rằng các quan ở kinh thành thì luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ thì tôi đã đi xuống bên dưới thực tế, thì mới biết được tại các địa phương công tác cũng không dễ dàng gì, các vị đang ngồi đây ai cũng đều vất vả khổ cực, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người.


Chu Minh Thủy nói xong đứng dậy hướng về dưới chào .


Lời nói này làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt, nhất là La Bàn Hạ, thấy một màn như vậy liền đưa mắt nhìn Để Khôn Thành, thì thấy Để Khôn Thành sắc mặt không biểu lộ ra gì, nhưng cũng nhìn ra được, hắn so với mình thì không có khẩn trương bằng, phảng phất là việc không có liên quan gì đến mình, trong nội tâm của ông liền khinh bỉ, nếu Hồ Châu có chuyện gì, thì ai cũng đừng nghĩ thoát thân không có liên quan đến trách nhiệm, ta là bí thư đúng vậy, nhưng bí thư không phải là gánh vác hết tất cả mọi chuyện mà còn có bên ủy ban cũng phải gánh vác trách nhiệm…

Hành vi Chu Minh Thủy đã lấy được hảo cảm mọi người, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt thiện ý..


-Cảm ơn, cám ơn, đều nói Hồ Châu là địa phương địa linh nhân kiệt, từ lúc tới tỉnh Trung Nam, thành phố Hồ Châu là nơi đầu tiên tôi đến khảo sát, vốn tưởng rằng sẽ ổn thỏa, nhưng nói thật, tận mắt chứng kiến thì tôi hơi thất vọng, tôi biết đây là vì sao, vì mọi người không có chuẩn bị trước, kể cả bí thư La Bàn Hạ, câu nói đầu tiên lúc bí thư vừa gặp tôi thì đã nói “ chúng tôi chưa có chuẩn bị trước thì phó bí thư tỉnh ủy đã tới rồi …”


Lúc Chu Minh Thủy nói tới chỗ này, cũng không hề nhìn qua La Bàn Hạ, nhưng người ở dưới ánh mắt bây giờ thì đã đều nhìn chằm chằm trên mặt La Bàn Hạ, dưới đài có rất nhiều người lúc này cũng bắt đầu nổi suy nghĩ, thấy vậy hôm nay cuộc họp này không có đơn giản là giới thiệu qua loa, đây mới là vừa mới bắt đầu a.

-Tôi muốn rằng, chuyện tôi từ trên tỉnh xuống dưới về sau phải trở thành một việc bình thường, nếu nói ra để chuẩn bị trước, thì tôi sẽ nhìn được cái gì thực tế? Cái gì cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt, tôi cũng tốt sao? Vậy thì có ý nghĩa gì nữa chứ, tôi xem ra nếu lãnh đạo nào ưa thích cái kiểu kiểm tra mà cái gì cũng tốt, như vậy mới là đầu óc có bệnh, biết rõ phía dưới lừa gạt mình, lại còn phối hợp người phía dưới lừa gạt mình, không phải có bệnh thì là cái gì? Lừa mình dối người, cho nên tôi không cần biết lãnh đạo khác thì làm như thế nào, riêng đối với tôi tại chỗ này sẽ lập ra một quy định, khi tôi tới kiểm tra sẽ không báo trước, vì thế mọi người không cần chuẩn bị cái gì cả, nếu mọi người chuẩn bị trước, thì tôi sẽ không đến, đầu óc của tôi không có bệnh, cho nên cũng không cần ai gạt tôi đâu..

Chu Minh Thủy tuy vừa nói vừa cười, nhưng người ở phía dưới không một ai dám nở nụ cười .