Uông Minh Hạo không nghĩ tới Đinh Trường Sinh rõ ràng nhanh như vậy rời khỏi rồi Hồ Châu, sắc mặt biến hóa, nói ra:
-Bí thư, vậy là hắn đã muốn chạy trốn rồi, trước kia hắn đã từng làm phó cục trưởng công an, vấn đề xử lý mấy cái giấy thông hành giả đi nước ngoài đó là chuyện rất dễ dàng, tôi thấy việc này phải nhanh áp dụng hành động, nếu chậm trễ thì không còn kịp đâu.
Thật ra thì La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh rất có lòng tin, nhưng lúc này nghe Uông Minh Hạo nói như thế, thì trong lòng cũng không chắc chắn rồi, nếu Đinh Trường Sinh thật sự trốn chạy, như vậy chẳng khác nào mình tạo cho hắn cơ hội chạy trốn..
-Không thể nào, ông Uông… tôi thấy thần kinh của ông quá khẩn trương đấy, việc này hẳn là không đến mức như vậy đâu.
La Bàn Hạ nói ra, ông đã tin tưởng Đinh Trường Sinh đi đến Bắc Kinh tìm kiếm nhà đầu tư, nếu như lúc này lôi hắn trở về, như vậy việc này thì mình thật đúng là không tiện nói gì nữa .
-Bí thư, không thể do dự được nữa, nếu lần này bên kỷ ủy sai lầm, tôi lấy nhân cách của tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm.
Uông Minh Hạo vội la lên .
La Bàn Hạ giờ không nói gì nữa, gật đầu, Uông Minh Hạo thì chỉ cần La Bàn Hạ gật đầu, vậy là đủ rồi, vì vậy liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của La Bàn Hạ đi ra ngoài, chạy gấp về phòng làm việc của mình, an bài việc đối với Đinh Trường Sinh song quy (*nhà nước điều tra) .
………………………………………………………………………
Còn Đinh Trường Sinh lúc này thì đang cùng Tần Mặc đang đi ga tàu lửa cao tốc để đến Bắc Kinh, phía sau đi theo là Diêm Lệ khinh khỉnh xem thường đối với Đinh Trường Sinh, lại là thêm một thằng thấy người sang bắt quàng làm họ, từ lâu nàng ở kinh thành làm hộ vệ cho các đại gia, chuyện như vậy nhìn thấy cũng nhiều, chỉ bất quá đây là ý muốn của Tần Mặc, nên nàng cũng không thể xen vào…
Hai người đang cười nói náo nhiệt, thì Đinh Trường Sinh cảm thấy điện thoại di động trong túi chấn động, vì vậy rảnh tay cầm điện thoại nhìn qua một chút, thì sắc mặt biến hóa .
- Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?
Tần Mặc nhìn xem sắc mặt Đinh Trường Sinh có điểm gì là lạ, hỏi.
-Ban kỷ luật thanh tra bí thư Uông Minh Hạo lại nổi điên lên rồi, vậy là không muốn buông tha tôi, đúng là không có nghĩ đến lão già này cố chấp như vậy, không biết La Đông Thu cho lão được cái chỗ tốt gì? Chẳng lẽ là sẽ làm bí thư thành ủy Hồ Châu?
-Việc này vẫn chưa xong sao? Lão ta đến cùng muốn làm gì?
Tần Mặc cau mày nói .
-Việc này lại nói thì vẫn là có quan hệ đến La Đông Thu, mảnh đất xưởng may một ngày chưa có kết thúc, thì các phe đấu võ sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa La Đông Thu lần này là phát điên thật rồi, chẳng những muốn đem Hoa Cẩm Thành đưa vào ngục giam, mà còn muốn để cho Hoa Cẩm Thành đem kéo vào cùng một lượt, hắn phải đẩy tôi vào chỗ chết thì mới từ bỏ ý đồ a..
-Thằng cháu con rùa, để tôi bảo cho Diêm Lệ đi phế hắn là xong.
Tần Mặc hung hãn nói .
-Việc này há lại nói phế liền phế, nếu có thể phế hắn, thì tôi đã sớm phế hắn rồi, bởi vì đây là quy tắc trò chơi bất đồng, thằng đệ nhất công tử này là bất hiển sơn bất lậu thủy đấy, hắn là một gia hỏa âm ngoan thủ lạt, đối với loại người như vậy, hoặc là ta bất động, hoặc là đánh một kích tất trúng, bằng không mà nói, chẳng những không thể đả kích được đối phương, mà còn có khả năng đối với chính mình bị tạo thành tổn thương trầm trọng.
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
-Vậy làm sao bây giờ? Bắc Kinh có tiếp tục đi không hả?
Tần Mặc hỏi.
-Bọn chúng thật là nóng nảy a, vừa có tiền, lại có tinh lực, vậy cứ để cho bọn chúng đi theo một chuyến Bắc Kinh cũng được, để cho bọn ếch ngồi đáy giếng biết một chút về phong thái căn cơ nền tảng của Bắc Kinh…
Đinh Trường Sinh giờ thì cười cười, cùng Tần Mặc cùng một chỗ bước lên tàu lửa cao tốc hướng đến Bắc Kinh, đến lúc Trương Văn Minh mang người chạy đến sân ga, thì chỉ còn thấy cái đuôi của đoàn tàu cao tốc rời khỏi ga rồi…
Trương Văn Minh đành phải chờ đến chuyến tàu cao tốc kế tiếp để đuổi theo đến Bắc Kinh, việc này sẽ báo cáo Uông Minh Hạo sau, đến khi nghe được Uông Minh Hạo tức giận, tại trong phòng làm việc đập vỡ bộ ấm trà trên bàn.
……………………………………………………………………………..
Vốn Tần Chấn Bang đang nằm trong bệnh viện, nhưng khi thấy Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc đến thăm mình, trong nội tâm thật cao hứng, một mực đòi phải về nhà, Tần Mặc cũng phải đành chịu, vì vậy Đinh Trường Sinh lái xe đưa hai cha con Tần Mặc quay trở về nhà, Đinh Trường Sinh quan tâm vịn đỡ Tần Chấn Bang, làm cho Tần Mặc nhìn thấy trong lòng thật ấm áp .
Trong nhà vắng vẻ không người lạnh tanh, đây cũng là lý do Tần Chấn Bang không muốn ở chỗ này mà vào treng bệnh viện nằm, càng thêm mấu chốt ở chỗ này chỉ có một mình ông, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, thì sẽ không có ai cứu hộ, trước kia thì Tần Chấn Bang cũng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng từ khi ông bị nhiễm bệnh về sau, ông đã không còn bao lui tới với những người đàn bà kia nữa, chính mình giờ thì sống nay chết mai, việc gì mà phải tiếp tục qua lại, làm liên lụy chậm trễ cuộc đời của người ta nữa? Có lẽ chính Tần Chấn Bang cũng nghĩ không đến, chính mình phong lưu cả đời, kết quả cuối cùng lại rơi vào kết cục của một người cô đơn.
Vốn định nghỉ ngơi cùng Đinh Trường Sinh hảo hảo trò chuyện, nhưng chưa có kịp ngồi xuống, điện thoại Đinh Trường Sinh liền vang lên, mở ra xem là Trương Văn Minh gọi điện thoại tới, thấy vậy là đám người kỷ ủy đã tìm đến mình rồi.
Đinh Trường Sinh không muốn cho Tần gia thêm phiền toái, vì vậy nói cho Trương Văn Minh chờ hắn một chút, hắn đang muốn cùng Tần Chấn Bang có chuyện cần trao đổi, nói xong thì sẽ quay ra cùng với đám người kỷ ủy trở về Hồ Châu, nào ngờ Tần Chấn Bang nghe được lời này, liền lập tức nói để cho bọn kỷ ủy cứ đến tận nơi đây bắt người là được rồi, trong nháy mắt, cả gian phòng đều là tản mát ra bá khí trên người của Tần Chấn Bang, thấy vậy khí tràng của ông quả thực vẫn còn rất lớn .
Hơn nữa Tần Chấn Bang khi nói xong lời này, cũng không hỏi đến Đinh Trường Sinh một câu là là chuyện gì đã xảy ra với hắn, thấy Tần Chấn Bang đối với Đinh Trường Sinh giữ gìn chuyện riêng tư của hắn mà không quản hỏi đến, điều này cũng làm cho Đinh Trường Sinh rất là cảm động.
Đinh Trường Sinh liền nói cho Trương Văn Minh biết địa chỉ cụ thể nhà của Tần Chấn Bang, lúc này Tần Mặc đi nấu cơm, còn Đinh Trường Sinh rót một bình trà, cùng với Tần Chấn Bang đánh cờ, một bên vừa đánh cờ, một bên vừa đem ý định kế hoạch kiến thiết xây dựng Hồ Châu nói cho Tần Chấn Bang nghe, Tần Chấn Bang một bên đánh cờ vừa im lặng suy nghĩ, cũng không biết là ông có đem lời nói của Đinh Trường Sinh nghe lọt vào tai hay không… .
Đinh Trường Sinh mặc dù trong long đang lo lắng, nhưng vẫn là khống chế khí tràng của mình rất tốt, đã cùng với những lão hồ ly này đánh cờ, chỉ cần sơ ý một chút đều sẽ bị tiết lộ ra những bí mật của riêng mình, cho nên mọi thứ không thể gấp, mà phải là từng bước một.
Đinh Trường Sinh biểu hiện lại khiến cho Tần Chấn Bang rất hài lòng, tiểu tử này có chút ý tứ, đối mặt với những người kỷ ủy đến bắt hắn, hắn vẫn còn có còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ này đánh cờ đàm chuyện đầu tư.
-Cháu cảm thấy chuyện đầu tư này có tiền đồ sao?
Tần Chấn Bang hỏi.
-Tuyệt đối có tiền đồ, hơn nữa chuyện này còn phải giữ bí mật, mặc dù không biết có bao nhiêu người quan tâm đến cái chủ ý này, nếu Hồ Châu thực thi cái kế hoạch này, có thể nói ai đầu tư trước thì sẽ được ưu tiên tiến vào trước, còn những người khác đến trễ chỉ có thể là làm kèo dưới ở tại Hồ Châu mà thôi.