Nghe được tiếng ngoài cửa, Cốc Nhạc Nhạc kinh hoảng mặc vào lại cái váy liền áo buông xuống, sau đó hoang mang kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, thì cũng vừa vặn gặp được Trịnh Hiểu Ngãi mở cửa từ bên ngoài nhà bước vào.
Trịnh Hiểu Ngãi thấy hơi lạ vì sao Cốc Nhạc Nhạc lại đi từ trong phòng ngủ của mình bước ra, bình thường cô gái này rất hiểu quy củ, phòng ngủ của mình nếu mình không gọi thì không bước vào nửa bước, nhưng hôm nay sự tình lại là có chút kỳ quái đâu rồi, nhất là nhìn thấy trên mặt Cốc Nhạc Nhạc vẫn còn ửng đỏ, Trịnh Hiểu Ngãi phảng phất là đã nghĩ ra chuyện gì, nên nàng bước nhanh chạy về phía phòng ngủ của mình.
Đẩy cửa ra thì quả thật nhìn thấy Đinh Trường Sinh nằm tại trên giường của mình, trong lòng tảng đá rơi xuống, không phải nàng đối với Cốc Nhạc Nhạc cùng Đinh Trường Sinh có xảy ra chuyện gì mà ghen tuông, chẳng qua là nàng sợ hai cô gái này thừa dịp lúc mình không có ở nhà, thèm khát nhục dục câu dẫn những nam nhân khác vào nhà, bởi vì trong những lúc chơi trò thay loan đỏa phượng cùng lúc với hai nàng, thì nàng biết hai cô gái này có nhu cầu tính dục rất cao, nếu là như vậy, thì mình sẽ kiên quyết không thể lưu các nàng ở lại nơi này, bởi vì tuy nhiên các nàng không bước chân đi ra ngoài, nhưng không có nghĩa là các nàng không thể kết bạn với nam nhân qua mạng lưới internet … .
-Trở về rồi hả? Em còn tưởng rằng còn phải đợi chị một lúc lâu đây này.
Đinh Trường Sinh thấy Trịnh Hiểu Ngãi bước vào, vừa rồi chỉ cần Trịnh Hiểu Ngãi đến trễ trong chốc lát, thì chỉ sợ cây dương vật của mình đã sớm ngập sâu vào trong âm đạo của cô gái mê người kia rồi, nhưng lại là còn kém một chút….
-Ăn cô gái non đó chưa? Mùi vị như thế nào đây? Có phải là rất tươi mới phải không?
Trịnh Hiểu Ngãi đóng cửa lại, đem cái xách tay ném trên giường, không e dè Đinh Trường Sinh đang ở trong phòng, kéo ra cửa tủ quần áo, bắt đầu thay cái váy mặc ở nhà.. .
Nhưng quần áo cởi ra để mặc cái vày vào không dễ dàng như vậy rồi, vừa rồi Đinh Trường Sinh bị Cốc Nhạc Nhạc khiêu khích đã là rất khó chịu, giờ Trịnh Hiểu Ngãi chủ động đưa tới cửa, nào có đạo lý nào mà không ăn chứ, vì vậy hắn khẽ vươn tay, đem Trịnh Hiểu Ngãi kéo lên giường, đem nàng đặt ở dưới thân .
Tuy Trịnh Hiểu Ngãi muốn Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm trao thân cho Đinh Trường Sinh, nhưng thân là đàn bà, không phải là không có ăn giấm, nhất là vừa rồi thấy Cốc Nhạc Nhạc từ trong phòng của mình chạy ra ngoài sắc mặt ửng đỏ, là đàn bà thành thục thì nàng đoán được hai người này trong phòng đã làm cái trò gì rồi, nhưng nhìn thấy Đinh Trường Sinh vẫn còn mạnh mẽ hưng phấn chưa xuất mồ hôi, thì cũng đoán được hai người này có thể là vừa mới bắt đầu, vẫn chưa có tiến vào giai đoạn thực chất cuối cùng.
Thế nhưng mà trong lòng có chút chua chua vẫn là tự nhiên sinh ra, đây cũng có thể là nàng đối với bản thân mình không tự tin sinh ra, từ ngày mình đi theo Đinh Trường Sinh, trong khoảng thời gian này, số lần Đinh Trường Sinh cùng với mình giao hợp càng ngày càng ít, nàng biết rõ đây là vì cái cảm giác mới lạ của hắn đã biến mất, đây cũng là điều mà người đàn bà thường bi ai, cho nên nàng nghĩ đến biện pháp nếu muốn lưu lại Đinh Trường Sinh bên mình, thì Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm chính là quân bài trong tay nàng .
Nhưng thật sự nếu hai cô gái này cùng Đinh Trường Sinh phát sinh quan hệ lúc, thì trong lòng của nàng vẫn không dễ chịu, chẳng qua là lúc này lại không phải là lúc cân nhắc đến chuyện đó, bởi vì nàng lúc này đã cảm thấy sướng khoái nên bắt đầu kêu to, tiếng sau to hơn tiếng trước, sóng sau cao hơn sóng trước .
Có tiếng kêu là do nàng không tự chủ được, nhưng cũng tiếng kêu là nàng có chủ tâm, mục đích là muốn cho hai chị em kia đang ở ngoài cửa biết rõ, cmình cũng không có mất đi sự yêu thương của Đinh Trường Sinh, mặc dù tại đây chỉ có ba người phụ nữ, nhưng nàng lại có cái cảm giác tìm cách được sủng ái như là hậu cung vậ .
Hắn đem hai chân nàng dạng ra thành hình M, cái âm hộ liền hiện ra tại trước mắt, long mu rất nồng đậm, nhưng chung quanh miệng âm đạo lại sạch sẽ, bộ phận sinh dục của nàng rất phì nộn, hai mép nhỏ nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài hơi lật ra, hắn dùng tay nhẹ nhàng vạch ra, nhìn đến hai mép nhỏ còn là màu hồng, hơn nữa đã ẩm ướt, hắn cúi đầu gần sát hít vào sâu đậm, có chút nhàn nhạt mùi khai khai, nhưng lại giống như men rượu mê hoặc hắn, hắn dùng miệng dán thật chặc lên khe thịt âm hộ, đầu lưỡi quét liếm mút vào không ít dịch nhờn của nàng ….
Trịnh Hiểu Ngãi bị hắn kích thích cong eo lên, hắn lại đem đầu lưỡi vói vào bên trong lổ âm đạo, nàng hai chân không ngừng kẹp theo đầu của hắn, hắn dùng hai tay tách ra, đầu lưỡi càng thêm chịu khó, dùng đầu lưỡi liên tục đánh liếm âm hạch của nàng, đến khi hắn cảm giác âm đạo nàng nhiệt lưu bắt đầu khởi động, dịch nhờn túa ra từng đợt từng đợt xì nhanh sủi bong bóng li ti, liên tục bảy tám lần….
Hắn tức cỡi quần, đem cây dương vật cứng rắn đưa đến miệng âm đạo, hắn thạc cây dương vật cắm vào, hắn mới nhấp dương vật vào trong âm đạo nàng vài cái, thân cây dương vật đã ướt đẫm dịch nhờn giống như mới vớt ra trong nước vớt vậy..
Hắn biết hôm nay không thể đánh lâu dài với nàng được, đối với âm đạo của nàng, dương vật hắn như máy đóng cọc liên tục nhồi nhét vào, không cho nàng cơ hội thở dốc.
-A... ui…ui…ách…
Nàng không có mạch lạc loạn hô, hắn tiếp tục nặng cắm thêm vài chục cái, cảm thụ được sâu trong âm đạo miệng tử cung như một miệng cá có tiết tấu khẽ khép khẽ mở kích thích đầu khấc hắn, thân mình nàng không ngừng vặn vẹo lấy…
…………………………………………………………………………………
Hắn nhẹ nhàng để cho nàng quỳ ở trên giường, đỡ lấy cái mông to mọng nàng, từ phía sau mông đút dương vật vào, hắn không trì hoãn, cho nên cũng không có để ý cái gì, tốc chiến tốc thắng, cái mông thịt màu mỡ bị hắn cường lực va chạm tạo thành từng làn sóng thịt văng lên, nàng giờ đã không còn có rên rỉ, ngay sau một lúc mãnh liệt va chạm, dương vật hắn nhấn thật sâu vào tại trong âm đạo nàng, đầu khấc tạo ra như miệng cá nhỏ, điên cuồng xuất tính, mới vừa rồi còn không có nghe tiếng rên rỉ của nàng, bất chợt Trịnh Hiểu Ngãi ngấc đầu mạnh mẽ lên, một tiếng rến rỉ cao giọng thật dài, rồi liền ngã úo xuống trên giường, cả người run rẩy….
Cốc Điềm Điềm bên ngoài cũng nghe được thanh âm như vậy, sắc mặt đỏ lên, nhìn về phía chị của mình Cốc Nhạc Nhạc, ánh mắt rất kỳ quái .
-Hắn…vừa rồi không…. làm chị hả ?
Cốc Điềm Điềm hỏi.
-Không có, còn kém một chút, chị như thế nào xui xẻo như vậy chứ…Ai.. xem ra chúng ta sắp bị đuổi đi rồi, lần này đã có cơ hội tốt, nhưng lại không nắm chắc được, chị nghe Trịnh Hiểu Ngãi nói, Đinh tiên sinh có tiền rất nhiều, số tiền kia là chúng ta cả đời cũng nghĩ không đến được đâu, em suy nghĩ một chút, nếu chúng ta bị đuổi đi rồi, thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Trở về tại quê nhà trước mặt mọi người phải giải thích thế nào? Chúng ta những năm qua đã làm cái gì?
Cốc Nhạc Nhạc nói ra .
-Thế nhưng nghe qua cái thanh âm này, là nàng cố ý rên to cho chúng ta nghe đấy, em thấy cuộc sống chúng ta sau này chắc phải xong đời rồi, nếu họ không đem chúng ta bán đi thì đã là không tệ rồi, em cũng không muốn về nhà, nếu họ để cho chúng ta đi, thì chúng ta sẽ tìm một chỗ làm công a.
Cốc Điềm Điềm suy nghĩ nói.
-Em nói thì hay lắm, chúng ta không có thẻ căn cước, thân phận đều không có , chúng ta đi làm công như thế nào đây? Ai mướn chúng ta? Nếu như bị người xấu lừa, lại bán đứng chúng ta, thì lần sau chúng ta sẽ không gặp may mắn nữa đâu…
Cốc Nhạc Nhạc không đồng ý chủ ý Cốc Điềm Điềm, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra chủ ý nào khác.
Trong phòng dĩ nhiên là đã trải qua một đoạn thời gian, Trịnh Hiểu Ngãi lười biếng nằm ở trong ngực Đinh Trường Sinh, không muốn nhúc nhích, mặc kệ bàn tay của Đinh Trường Sinh ở trên thân thể nàng tiếp tục tàn sát bừa bãi .
-Em đến đây có chuyện gì vậy, đúng rồi …. Đỗ Sơn Khôi người của em có đến tìm chị, muốn tìm hiểu tình huống của Quan Nhất Sơn, như thế nào? Quan Nhất Sơn đắc tội với em sao?
Trịnh Hiểu Ngãi hỏi.
-Quan Nhất Sơn không có đắc tội với em , nhưng cha vợ của hắn hiện tại đang điều tra em, em cũng không thể ngồi mà chờ chết a.
-Uông Minh Hạo điều tra em? Thật hay giả vậy, các người không phải là chung một xuồng sao?
Trịnh Hiểu Ngãi kinh ngạc thoáng cái ngồi ngồi dậy, xuống khỏi trên người Đinh Trường Sinh..
-Uông Minh Hạo người này vẫn luôn là kẻ đầu cơ tìm kiếm cơ hội, Tưởng Văn Sơn đi rồi, hắn liền quăng qua trận doanh của Thạch Ái Quốc, hiện tại Thạch Ái Quốc cũng đã đi rồi, tâm tư Uông Minh Hạo bắt đầu sống lại, lần này khác với lúc trước, là người trên tỉnh hứa hẹn với hắn, cho nên hắn mới xuống tay với em đấy, do đó em muốn tìm hiểu một chút về Quan Nhất Sơn, nhìn xem có thể hay không có thể nắm lấy gáy hắn, Uông Minh Hạo đã không nhân nghĩa, thì em cũng không cần trượng nghĩa, lúc này đây, em muốn để cho Uông Minh Hạo mất cả chì lẫn chài…
Đinh Trường Sinh mặt lộ vẻ hung quang nói.
-Quan Nhất Sơn thằng cháu con rùa, nếu em muốn bắt hắn khai đao, cũng không khó lắm đâu, đợi lát nữa chị ghi cho em từng mục danh sách, em cứ từng món từng món điều tra là được, bất quá lớn nhất chính là hắn cùng bên tín dụng khu có quan hệ, hắn lên làm chủ tịch HĐND thời gian không đến một năm, trước kia quỹ ngân sách toàn khu đều là gửi tại bên ngân hàng, nhưng từ khi hắn lên chức , thoáng cái đem toàn bộ tiền chuyển đến quỹ tín dụng trong khu…
-Tiền gửi ở đâu cũng vậy mà, trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Đinh Trường Sinh khó hiểu hỏi.
-Em không biết đâu…có biết toàn khu Tân Hồ một năm quỹ ngân sách có được bao nhiêu tiền không?
Trịnh Hiểu Ngãi thấy Đinh Trường Sinh không rõ nội tình, đã biết rõ hắn không hiểu trong chuyện này.
-Bao nhiêu tiền?
-Ít nhất cũng mười ức tiền, đây là một khoản tiền lớn a, vậy em nói quỹ ngân sách khu Tân Hồ đang gửi tại ngân hàng mà, vì cái gì đột nhiên chuyển đến bên tín dụng khu hả? Trong chuyện này nếu Quan Nhất Sơn không có chỗ tốt để động tâm, thì Quan Nhất Sơn lại làm như thế để làm gì?