-Chu Khánh Huy, anh cứ như vậy mà đi sao, anh gây nhiều chuyện như vậy, trước mặt mọi người dung túng cho người của mình đùa giỡn nữ sinh, dung túng hắn hành hung gϊếŧ người, cứ như vậy là xong à?
Đinh Trường Sinh thấy Chu Khánh Huy muốn đi, biết rõ tên này là muốn để cho cảnh sát thu thập mình, nếu mình để cho hắn chạy, thì lấy cái gì mà đối chứng đây?
Nhưng Chu Khánh Huy hiển nhiên là không muốn đem việc này gây nên náo lớn, bởi vì lúc này mình đã chiếm được thượng phong, La Vĩ là đội trưởng đội tuần cảnh, La Vĩ đó là do mẹ hắn Chu Bội Quân một tay nhấc lên, nếu không bênh vực cho hắn, đó mới là tà môn đấy.
Vì vậy, lúc nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, hắn vẫn không quay đầu, cứ hướng phía xe của mình đi đến, đi theo phía sau là tên tóc vàng và tên người Nhật, còn La Vĩ thì lại đi về phía của Đinh Trường Sinh. Kiều Hồng Trình cũng cảm thấy việc này giờ rất khó giải quyết, nhưng mà Đinh Trường Sinh là do mình gọi tới, nếu mình không ra mặt, việc này đích xác là không thể nào êm chuyện được, nhưng mình nếu ra mặt, lại có thể đắc tội với Chu Bội Quân, mà Chu Bội Quân là chủ tịch của thành phố Giang Đô, cũng là một nhân vật thực quyền, bản thân đắc tội Chu Bội Quân cũng không có gì, nhưng mấu chốt là vị trí của mình, ở trong tỉnh không ai không biết, nếu như mình và Chu Bội Quân đứng ở thế đối lập, cũng có nghĩa là Lương Văn Tường đối lập với Chu Bội Quân, ông không muốn gây phiền phức cho Lương Văn Tường, đây mới là nguyên nhân mà ông do dự.
Đinh Trường Sinh lúc này cũng không muốn để cho Kiều Hồng Trình ra mặt, Kiều Hồng Trình là vũ khí cuối cùng của hắn, lúc này để ông ra mặt chỉ là đối phó với một tên đội trưởng tuần cảnh chính là lấy chén sứ đối với chén sành rồi, vì vậy Đinh Trường Sinh thấy bên người có một cái ghế, hắn liền leo lên đứng hẳn hai chân ở trên mặt ghế, chỉ tay về phía của Chu Khánh Huy hô to. -Mọi người hãy xem đi, đây là Chu Khánh Huy, là con trai của Chu Bội Quân chủ tịch ủy ban thành phố Giang Đô, chính là người vừa rồi để cho tên lưu manh quấy rối nữ sinh, còn khiến cho tên lưu manh cầm lấy dao găm muốn gϊếŧ người, mọi người nhanh lên nhìn xem mặt mày cùa hắn đi.
Rất nhanh ở đây rất nhiều người đều cầm lấy điện thoại đối với nhóm ba người của Chu Khánh Huy chụp hình lia lịa, Chu Khánh Huy chẳng những là không dám dừng lại để giải thích, ngược lại là còn đi nhanh hơn, giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết là hắn là con trai của chủ tịch thành phố Giang Đô, vậy thì tại đây đã làm nên cái trò gì, tất cả mọi người đều nhìn thấy, La Vĩ nhìn thấy một màn này, thì hoảng sợ ngây người, hắn lần đầu tiên mới nhìn thấy có người to gan như vậy đấy, vì vậy liền tiến lên muốn đem Đinh Trường Sinh kéo xuống. -Tất cả mọi người nhìn xem, còn đây là cảnh sát do Chu Khánh Huy gọi tới, muốn đánh người sao, tôi sợ quá a...
Đinh Trường Sinh tiếp tục chỉ vào La Vĩ kêu lên.
Nghe Đinh Trường Sinh nói, đám người xem náo giờ đông người như vậy, nên lá gan lớn hơn, nhao nhao xông tới, đem La Vĩ vây ở trong đám người.
La Vĩ lúc này thật đúng là sợ hãi, nhiều người như vậy, mỗi người đánh cho hắn một cái cũng đủ để đi cấp cứu rồi, hắn bắt đầu hối hận tự mình một người chạy tới đây, liền thông qua bộ đàm gọi cảnh sát phụ cận chạy đến nơi đây.
Đinh Trường Sinh vẫn không có bỏ đi, mà là chen qua đám người, đến bên bàn Kiều Hồng Trình đang ngồi, bưng chén rượu lên uống.
-Trường Sinh, được rồi, cậu đi trước đi, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, chứ để bọn họ đến, thì sẽ đi không được đâu, hà tất phải gây chuyện thêm nữa.. Kiều Hồng Trình sắc mặt nghiêm túc nói.
-Kiều chủ nhiệm, kẻ cùng với cháu đánh nhau rất có thể là một tên người Nhật, đó là cháu chưa la lên về việc này, nếu cháu nói ra, thì những người đang xem náo nhiệt kia, có thể đem hắn xé ăn…
Đinh Trường Sinh tức giận bất bình nói.
-Được rồi, việc này sau này hãy nói đi, rời đi mau .
Kiều Hồng Trình đứng lên kéo con mình lui lại, Đinh Trường Sinh cũng không có chạy xe của mình, mà đi bộ theo đằng sau Kiều Hồng Trình, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Bọn họ không có chú ý tới, phía sau lưng cách đó không xa, trên một chiếc xe có ba người nghiến răng nhìn theo hắn.
-Để tôi cho hắn một bài học...
Tiểu Dã Tam Lang đưa liền đẩy cửa xe, nhưng mà bị Chu Khánh Huy kéo lại.
-Cậu không cần đi, ở đây có những sự tình cậu không hiểu đâu, tôi đã cho người đi bắt hắn rồi. Chu Khánh Huy gọi điện thoại cho La Vĩ, lúc này La Vĩ vừa mới chạy thoát khỏi đám đông..
La Vĩ đã nghe được Chu Khánh Huy tại trong điện thoại nói vị trí của Đinh Trường Sinh, vì vậy tranh thủ thời gian chỉ huy xa cảnh sát chạy tới trên đường ngăn lại Đinh Trường Sinh, vì thế khi Đinh Trường Sinh cùng Kiều Hồng Trình vừa chuyển qua một góc phố, thì bị một chiếc xe cánh sát hú còi chạy đến ngăn cản lại.
-Đứng lại….
Một tên cảnh sát nhảy xuống xe, chiếu đèn pin ngăn cản đường đi ba người.
Kiều Hồng Trình đem con mình Kiều Lâm Hạo đứng phía sau lưng mình, đang muốn lên tiếng, nhưng mà bị Đinh Trường Sinh giơ tay lên ngăn cản, hắn tiến lên một bước, nhìn tên cảnh sát nói ra:
-Anh đem cây đèn pin tránh ra, anh dựa vào cái gì mà ngăn cản đường đi của chúng tôi.
-Tôi là cảnh sát, thấy các người khả nghi, đem CMND lấy ra nhìn xem . Tên cảnh sát bất vi sở động, cũng không lấy đèn pin chiếu vào người Đinh Trường Sinh nữa…
Đinh Trường Sinh chẳng muốn cùng tên cảnh sát nói nhảm, đưa tay vào trong túi quần, nhưng mà a không phải lấy ra CMND, mà là lấy ra điện thoại, hơn nữa đang tại trước mặt tên cảnh sát, liền gọi cho cục trưởng Vạn Hòa Bình cục trưởng cục công an thành phố Giang Đô .
-Vạn cục trưởng, đã trễ thế như thế này, xin quấy rầy ông đang nghỉ ngơi một chút.
Điện thoại rất nhanh liền tiếp thông, Đinh Trường Sinh cười cười nói.
-Cậu cứ nói đi, giờ này mà gọi điện thoại là có chuyện rồi, nói đi, chuyện gì?
-A, tôi thì không sao, đêm nay đang cùng Kiều trưởng thư ký đi ra ngoài ăn thịt nướng, nhưng mà trên đường trở về đụng phải lính của ông rồi, họ còn đòi kiểm tra CMND của Kiều trưởng thư ký, chỉ là ăn uống gần tỉnh ủy nên đâu có mang theo CMND, vì vậy lính của ông muốn bắt Kiều trưởng thư ký mang đi, ông cảm thấy việc này nên làm cái gì bây giờ đây? -Cái gì? Đưa điện thoại cho hắn, để tôi nói chuyện.
Vạn Hòa Bình lúc mới bắt đầu không có kịp phản ứng Đinh Trường Sinh nói Kiều trưởng thư ký là ai, lúc đầu óc qua trở lại, mới ý thức tới Đinh Trường Sinh nói rất có thể là đại quản gia Kiều Hồng Trình của ủy ban nhân dân tỉnh, lập tức thì có điểm sợ thất thần.
Đinh Trường Sinh cười cười, sau đó đưa điện thoại di động về phía tên cảnh sát, nói ra:
-Đến, nghe cục trưởng của anh chúc ngủ ngon đây này…
Tên cảnh sát lúc mới bắt đầu không tin, nhìn Đinh Trường Sinh, không có chịu nghe, Đinh Trường Sinh cũng lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp nói thêm:
-Vạn cục trưởng, lính của ông căn bản cũng không thèm đếm xỉa gì đến ông, vậy ông chịu khó đến trong cục công an lĩnh Kiều trưởng thư ký ra đi nhé, hạn gặp lại. Kiều Hồng Trình từ đầu đến cuối cũng không có xen vào, cười tủm tỉm nhìn xem Đinh Trường Sinh biểu diễn, tiểu tử này bổn sự cáo mượn oai hùm thật sự là đạt đến hỏa hầu, bất quá Đinh Trường Sinh làm sao mà nhận thức được cục trưởng cục công an Vạn Hòa Bình đấy, hơn nữa nhìn nghe qua thì có mối quan hệ không tầm thường, vì vậy càng làm cho Kiều Hồng Trình đối với Đinh Trường Sinh nhận thức lại thâm sâu thêm vài phần.