Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1884



Tuy rằng Đinh Trường Sinh biết rõ Mã Kiều Tam có một tình nhân đấy, hơn nữa còn sinh ra một bé gái, nhưng mà hắn chưa từng thấy qua người đàn bà kia, lần đầu tiên nhìn thấy tình nhân của Mã Kiều Tam, đó chính là Đỗ Sơn Khôi tìm đến đấy.


-Lãnh đạo …tôi nên xưng hô với cậu như thế nào đây?


Tình nhân Mã Kiều Tam là người đàn bà còn trẻ, hơn nữa nhìn qua có vẻ vô cùng tài trí, thật sự là không biết làm sao nàng lại đi theo Mã Kiều Tam đấy, trong ngực nàng ôm cô gái tầm bảy, tám tuổi, ánh mắt sợ hãi nhìn xem Đinh Trường Sinh.


Đỗ Sơn Khôi đều muốn giới thiệu là Đinh Trường Sinh, thì bị Đinh Trường Sinh ngăn trở, chuyện này tiết lộ ra thì rất lớn mạo hiểm, Đinh Trường Sinh cũng không muốn chưa có bắt đầu thì mình đã bị bại lộ tung tích, vì vậy vẫn chưa thể cho người đàn bà này biết mình là ai..

-Chị không cần biết rõ tôi là ai, nhưng mà tôi có thể cam đoan nếu Mã Kiều Tam muốn sớm chút đi ra khỏi ngục giam, người khác làm không được, nhưng mà tôi có thể làm được…À….đây là cô gái của Mã Kiều Tam phải không?


Đinh Trường Sinh chỉ trong ngực nàng cô bé hỏi.


-Đúng, lão Mã cùng tôi tuy rằng không có kết hôn, nhưng chúng ta ở cùng một chỗ cũng có hơn mười năm rồi, lão Mã lúc nào mới có thể trở về đây?


Trong ánh mắt nàng dò hỏi, Đinh Trường Sinh thấy rõ ràng, người đàn bà này trong ánh mắt rất là khôn khéo lanh lợi, cũng khó trách, có thể cùng theo Mã Kiều Tam lăn lộn trong xã hội, thì làm sao mà ngốc được…


-Tôi biết rõ, từ khi Mã Kiều Tam bị bắt đi, cô vẫn chưa từng được thăm hắn, như vậy đi, cô giúp tôi làm một chuyện, tôi cam đoan nếu chuyện của tôi làm xong, tôi sẽ tìm người phóng thích cho Mã Kiều Tam, như vậy các người một nhà sẽ được đoàn viên, cô thấy thế nào ?

-Lãnh đạo, làm…làm chuyện gì vậy? Không có phạm pháp chứ?


Vợ của Mã Kiều Tam mang theo nghi ngờ hỏi.


-Không phạm pháp, chỉ là mang đến cho Mã Kiều Tam một vật, người này sẽ cùng đi với cô đến trại tù Thanh Hải, đến lúc đó côi chuyện gì cũng phải đều nghe lời của hắn đấy, tôi cam đoan cô không có việc gì, chuyến đi này toàn bộ lộ phí đều là hắn bao hết, lúc quay trở lại sẽ còn cho cô thêm năm nghìn khối tiền phí đi đường, vậy xem như là trả thù lao cho Mã Kiều Tam đi, khi nào Mã Kiều Tam về sẽ còn có tiền khác nữa, thế nào?


Đinh Trường Sinh hướng dẫn từng bước, bởi vì hắn tuy rằng nhìn ra người đàn bà này tuy là khôn khéo, nhưng nhìn qua cách ăn mặc thì không tốt, nàng bán hang quán thông thường ở ven đường, xem ra Mã Kiều Tam sau khi đi vào tù, mẹ con nàng sinh hoạt cũng không khá lắm.

-Lão Mã ngồi tù mà còn có tiền sao?


Người đàn bà sợ hãi hỏi.


-Đương nhiên, tô cùng Mã Kiều Tam có giao tình, sau này ít nhất có thể tôi có thể lo cho hai mẹ con trong sinh hoạt, nếu cô muốn có việc làm công tác, tôi có thể nhờ người giúp cô có công tác, nếu cô không muốn thì tôi sẽ cho người đem tiền mỗi tháng đến cho cô, nhưng mà tôi có một điều kiện…..


Đinh Trường Sinh cảm giác mình nói như vậy có đúng hay không, nhưng nghĩ đến Mã Kiều Tam này tuy rằng đáng giận, nhưng mà dù sao hắn cũng đang vì mình mà làm việc, nếu mình không đem nỗi lo về gia đình hắn chiếu cố cho tốt, thì thằng này cũng chưa chắc ở bên trong an tâm….


-Lãnh đạo, nói đi, điều kiện gì?


Người đàn bà này nghe xong chuyện tốt này, Mã Kiều Tam lúc trước cũng có không ít tiền, nhưng mà từ khi bị bắt giam, thì tài khoản của Mã Kiều Tam tất cả tiền đều bị niêm phong tịch thu rồi, kinh tế của mẹ con liền đứt gãy, nếu không phải Đinh Trường Sinh tìm được các nàng, đoán chừng rất nhanh cơm áo gạo tiền càng ngày càng đuối…

-Cũng chính là suốt thời gian qua cô thành thật đấy, không có cho Mã Kiều Tam đội nón xanh, điều này có thể hiểu rõ là cô có thể đợi đến ngày Mã Kiều Tam ra tù, khoản tiền kia tôi sẽ cho Mã Kiều Tam, nhưng nếu chuyện của tôi làm không được, thì chúng ta cũng không cần phải nói đến nữa.


Đinh Trường Sinh nói ra.


Người đàn bà nghe được Đinh Trường Sinh nói những lời này, lúc mới bắt đầu sững sờ, trong nháy mắt đã cảm thấy lãnh đạo như thế nào lại nói đến việc cho đội nón xanh chứ, kỳ thật cho dù Đinh Trường Sinh không nói, nàng cũng không dám làm ẩu, không dám cho Mã Kiều Tam đội nón xanh, Mã Kiều Tam là người nào, tại Hồ Châu ngoài xã hội cũng có chút số má, nàng đương nhiên là biết rõ con người của Mã Kiều Tam đấy, án của Mã Kiều Tam cũng không phải là án tử hình, vạn nhất đến khi ra tù tới tìm đến nàng trả thù, nàng làm sao mà dám có cái ý muốn kia đấy…

Người đàn bà không nói gì, chỉ là gật đầu.


-Được rồi, anh đi về trước đi.


Đinh Trường Sinh chỉ vào Đỗ Sơn Khôi nói ra.


Đỗ Sơn Khôi lái xe đưa người đàn bà này rời đi, Đinh Trường Sinh đi ra quán trà, đến bên cạnh cửa hàng tranh chữ, nơi này là Hoa Cẩm Thành giới thiệu đến, ông nói đây là họ hang thân thích, tiệm này còn do Hoa Cẩm Thành bỏ tiền ra mở đấy..


-Đinh tiên sinh, cậu đã tới, xin mời.


Lão bản nhìn thấy Đinh Trường Sinh lại tới nữa, ngừng lại công việc rồi dẫn Đinh Trường Sinh đến lầu hai uống trà.


-Thôi không uống trà nữa, mới từ quán trà đi ra, chuyện của tôi tới đâu rồi…


Đinh Trường Sinh hỏi.


-Đinh tiên sinh, cậu chờ một chốc, tôi làm mẫu xong rồi, anh xem qua, nếu thấy không thích hợp chỗ nào, tôi sẽ sửa lại .


Lão bản là một lão già hơn năm mươi tuổi, trời cực nóng, vẫn mặc áo dài, nhìn qua có chút nho nhã, chỉ là không biết tay nghề như thế nào.

Chỉ chốc lát, lão bản theo dưới lầu mang lên một quyển sách hình dáng giống như quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhìn qua rất giống sách cổ, nhưng nếu nhìn kỹ, đều là in ấn trong thời hiện đại đấy, bất quá kiểu dáng là giả cổ, hiện tạ đang lưu hành loại kiểu dáng như thế này.


Đinh Trường Sinh nhận lấy nhìn qua, mở sách bắt đầu đọc lướt qua, nhưng mà quan sát từng trang một, cũng nhìn không nhận ra ở đâu là mới nhét vào quyển sách này một trang giấy ( do Vũ Văn Linh Chi làm ký hiệu..), nhìn đến đây, Đinh Trường Sinh rất tán thưởng tay nghề của lão bản này.


-Đinh tiên sinh, tờ giấy kia nằm ở trang bốn trăm mười bảy.


Lão bản biết là Đinh Trường Sinh đang tìm trang giấy không ra, vì vậy mở miệng nhắc nhở.


Đinh Trường Sinh dựa theo lời nói lão bản đã tìm được tờ giấy kia, tuy rằng tờ giấy kia không giống nhau, nhưng lại cùng một khối với những trang giấy, nhìn ra được, lão bản đối với tờ giấy đó cũng đã làm cũ qua cho khớp với màu giấy quyển sách, tay nghề quả nhiên là không tồi, làm cho Đinh Trường Sinh có chút thán phục.

- Lão bản, tay nghề quả nhiên là không sai a, rất tốt….


-Cảm ơn Đinh tiên sinh khích lệ, đều là một chút tay nghề mà thôi, cậu thấy được chưa? Để tôi bắt đầu làm thật…


Hoa lão bản hỏi.


-Vâng…. nhưng mà độ khó thêm lớn một chút, không phải là một trang giấy, tốt nhất là đem trang giấy tôi viết đưa cho lão bản, tách ra đem tờ giấy này lận ở bên trong trang sách, cái này có thể làm được không?


Đinh Trường Sinh hỏi.


-Đinh tiên sinh, đạo lý cách thức đều là giống nhau, hẳn là không có vấn đề.


Lão bản rất có lòng tin nói.


-Tốt lắm, mai kia tôi đem đến đưa cho lão bản, nhưng mà, chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, hiểu chưa?


Đinh Trường Sinh lo lắng là để lộ bí mật, những thứ khác cũng không phải lo lắng.


-Đinh tiên sinh, điểm này xin yên tâm, đây là tay nghề kiếm cơm của tôi đấy, danh dự là điều duy nhất, hơn nữa, cậu là người quen của Hoa Cẩm Thành, tôi sao dám ẩu tả được…