Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 189: Đều là bợ đỡ



CHƯƠNG 147: ĐỀU LÀ BỢ ĐỠ.

– Ui…

Lưu Hương Lê kêu lên, rồi bắt đầu hoạt động cái mông lên xuống, cái lưng ưỡn về phía sau, đầu ngẩng lên, hai bầu vú lắc lư nhảy múa thep nhịp của cái mông, theo góc độ của Đinh Nhị Cẩu nhìn lại, hai bên mép lớn âm hộ hoàn toàn như há mở ra, bên trong hai mép nhỏdính đầy dịch nhờn long lanh trong suốt.

– Chị Hương Lê,chỗ đó có thoải mái không?

Hắn hỏi .

– Ừ..

Lưu Hương Lê hai mắt nhắm nghiền gật đầu, rồi lại nhăn mặt lắc đầu, cứ vặn eo chuyển động,điều khiễn cái hậu môn bên dưới khuấy động nuốt sâu ƈôи ŧɦịŧ của hắn vào bên trong trực tràng của mình.

Trong hậu môn không có dịch nhờn chảy ra như huyệŧ, sự ma sát của trực tràng và ƈôи ŧɦịŧ trong hậu mônsau một lúc, dù có cảm giác sướng khoái theo cách đau thốn của riêng nó, nhưng bên trong hậu môn càng lúc càng nóng bòng, khô ráo dần dần, sự đau đớn của Lưu Hương Lê cũng tăng theo,đến lúc này cô mới đưa rút ƈôи ŧɦịŧ từ trong hậu môn ra , cái mông đít hướng cao phía trước một chút, đem cái cửa miệng hang động với đại dương mênh mông một mảnh, nhắm ngay ƈôи ŧɦịŧ rắn chắc Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, dịch nhờn đột xuất trào ra nhiều lắm, thoáng một cái thì lút hết thân dài ƈôи ŧɦịŧ vào sâu bên trong huyệŧ đến tận gốc rễ .……………..
Đinh Nhị Cẩuhai bàn tay vịn ở trên eo Lưu Hương Lê, dùng sức hổ trợ nhịp nhàng lên xuống theo cử động cao thấp nhún nhẩy của cái mông đít cô, từng cú va chạm thật mạnh..thật mạnh mãi cho đến khiLưu Hương Lê đột nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, khoái sướng tận tình rêи ɾỉ thật to.

– Á…a…a…!

Thân thể cô đột nhiên mềm nhũn, ngã nằm ở trên người của Đinh Nhị Cẩu thở dồn dập, cùng lúc đó từ sâu bên trong chất lỏng âm tinh nóng bỏng chảy trào ra, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ bị huyệŧ kíƈɦ ŧɦíƈɦ co rút từng hồi , cũng đột nhiên hé miệng hộc ra một cỗ nồng nặc màu trắng tϊиɦ ɖϊƈh͙ .

Hai người cùng lúc đạt được cực khoáibay cao lênđám mây, hơi thở tiết tấu cũng đồng nhất hổn hển như là muốn đút hơi.

Lưu Hương Lê nằm sấp ở trên người Đinh Nhị Cẩu run rẫy , huyệŧ bao trùm ƈôи ŧɦịŧ hắn vẫn còn tiếp tục co rúc bóp xiết lại .
– Chị!…ở phía sau làm ..chị..có thích không?

– Em ưa thích ở chỗ nào hơn?

– Chỗ nào cũng đều thích!

– Chỉ cần em ưa thích, bất cứ chỗ nào của chị cũng được !

Lưu Hương Lê nằm sấp ở trên người hắn, hơi thở dần dần khôi phục bình tĩnh lại một Lưu Hương Lê mặt đỏ thắm ửng hồng lộ ra đặc biệt quyến rũ, ánh mắt nhu tình lưu luyế , làn hơi đã nhẹ nhàng thổi nhẹ bên vành tai của Đinh Nhị Cẩu, hơi ngưa ngứa nhồn nhột, hắn rất là thư thái ………………………….

………………………………………………………………………………….

Lưu Hương Lê mệt mỏi nên ở lại khách sạn, chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu tới nhà hàng, vừa đến nơi thì Kha Tử Hoa đang đứng chờ.

– Sao đến trễ vậy, còn chủ nhiệm thôn Lê Viên đâu?

– Người ta ngại cái miệng của anh, nên không dám tới, đêm nay anh mời có đông không? Người lạ hay quen của tôi vậy?
– Khụ, đều là người quen học cùng khóa huấn luyện đợt trước, nhưngcậu với bọn họ có khả năng là không quen biết nhau, bởi vì khi đó cậu không có giao tiếp nhiều, cái mặt khó chịu giống như là người ta đang thiếu nợ cậu vậy, nên ai mà ưa nỗi!

– Có chuyện vậy sao,chứ tôi cảm thấy lúc ấy mình rất hoạt bát mà, bằng không thì làm sao có thể kết giao với một người bạn xấu như anh!

Đinh Nhị Cẩu cười nói.

Kha Tử Hoa dẫnĐinh Nhị Cẩu đixuyên qua khu vườn cảnhđến chỗ một căn phòng lớn tận cùng ở bên trong, trước cửa có treo tấm bảng cũng khá lạ “ Cung vương phủ “

Kha Tử Hoa đẩy cửa bước vào nói:

– Trường Sinh đến đây, người bạn này chính là đồng học cùng khóa huấn luyện cảnh sát của chúng ta, mọi người có ai biết không?

Khi Kha Tử Hoa đem Đinh Nhị Cẩu vào phòng, bên trong đã có bốn người ngồi chờ sẵn rồi, trong nhóm có một người phụ nữ, nhưng tất cả mọi người nhìn Đinh Nhị Cẩu với ánh mắt là không quen biết, cho nên không có ai đứng lên chào, ngồi taị chỗ, giơ cao chén trà trong tay, ý nói là biết ngươi đã đến rồi, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được buổi tiệc tối nay, tựa hồ làkhông hoan nghênh mình lắm.
– Thế Kiến, vừa rồi tôi đã nói với ông, lúc nào códịpchọn choTrường Sinhmột chiếc xe việt dã, giá đè thấp xuống một chút, tên này đến bây giờ vẫn phải còn cỡi chiếc xe gắn máy …mượn của người ta đấy!

Kha Tử Hoa thấy không khí như trầm lắng chùng xuống, nên cố khuâý động cho sôi nỗi lên, Đinh Nhị Cẩu cũng thấy đượcmình không có nhận được cảm tình từ bọn họ, trong lòng hắn thầm nghỉ, những người này mình chưa hề đắc tội qua, bọn họ không hoang nghênh hắn, có khả năng là vì chưa có quen biết, hoặc là những người này xem hắn chỉ là nhưmột món đồ vật mà Kha Tử Hoa mang đến mà thôi.

– Đinh Trường Sinh, cậu bây giờ đang làm gì vậy?

Bên cạnh hắn, một người đàn ông hỏi.

Người đàn ông này Đinh Nhị Cẩu có chút hơi nhớ mang máng, đợt huấn luyện lúc ấy.ở ngoại ô thành phố Bạch Sơn có một phó đồn trưởng cảnh sát hình như là tên Trần Vệ Quốc, không chừng giờ cũng có thể đã thăng chức lên làm đồn trưởng rồi!
– Tôi đâu có tài cán gì, cho nên giờvẫn làm cán bộ thôn làng nhàng, còn đồn trưởng Trần hiện tại chắc lên chức rồi chứ!

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười tâng bốc nói.

– Thăng chức cái gì mà thăng, cứ dậm chân tại chỗ, chẳng qua là lãnh đạo nâng đỡ, địa phương vẫn là chỗ đó, quản lý vẫn là những người đó, không có gì tốt hơn cả, ở nông thôn tốt hơn nhiều, không khí ở nông thôn rất tốt… ha ha!

Trần Vệ Quốc cười cười nói, tuy không nói thẳng ra, nhưng trong giọng nói chất đầy sự tự mãn rỏ ràng

– Trường Sinh, lúc này ở trong thôn cậu đang làm gì vậy?

Trong buổi tiệc này, duy nhất chỉ có một phụ nữ, cô hỏi.

Đợt huấn luyện có Đinh Nhị Cẩu tham gia, vì số lượng phụ nữ chỉ có vài người, nên hắn cũng có đôi chút ấn tượng với người phụ nữ này, hình như là cô làm ở bên khoa kỹ thuật của đội hình sự thành phố Bạch Sơn, không biết hiện tại đang làm gì, với lại tên của cô, Đinh Nhị Cẩu đã quên, hắn đành phải là hàm hồ ứng phó:
– Còn có thể làm gì, ngoài việc sửa đường đi!

Đinh Nhị Cẩu tự giễu mình trả lời.

– Mọi người ai cũng biết làm cán bộ thôn không có dễ, nhưng tên này đã khuấy động phong trào, đường xấu lâu nay không ai sửa, nhưng hắn lại dám làm, Trường Sinh…tôi dự đoán khi nào con đường sửa xong,phỏng chừng chức quan của cậu cũng được sửa lại thành chức khác đấy!

– Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, lãnh đạo cho tôi công tác ở thônLê Viên cả đời cũng là không tệ rồi!

– Thôn Lê Viên ? A…cậu vừa nói, làm tôi nhớ ra rồi, vừa rồi trên mạng có bàn tán về việc một thanh niên đăng bài kêu gọi mua lê cho thôn Lê Viên, hình như cậu là người đó thì phải!

Chân Thế Kiến nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói, hắn này vừa nói, tất cả mọi người với vẻ mặt nghi hoặc quan sát Đinh Nhị Cẩu.
– Chính là cậu, tôi nhớ ra rồi, khi ấy khi nhìn thấy hình, tôi còn thầm nghĩ sao mà giống một người, không nghĩ tới đúng thật là cậu!

Trần Vệ Quốc dường như cũng vừa nhớ tới cái gì.

Buổi tiệc này tưng bừng vui vẻ, nhưng nhân vật trung tâm không phải Đinh Nhị Cẩu, mà là Kha Tử Hoa, chuyện này cũng khó trách, ai cũng có một tâm lý muốn kết giao với một thế lực mạnh mẽ, mọi người ở trên bàn tiệc này đều biết, Kha Tử Hoa và công tử Thành Công con của Phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn là bạn bè thân thiết, trong khi hiện nay thế lực của phó chủ tịch thành phố đang chiếm ưu thế so với những đối thủ còn lại, cho nên bọn họ rất nể mặt Kha Tử Hoa, nói trắng ra là thông qua Kha Tử Hoa để nịnh nọt lấy lòng Thành Công.

Đinh Nhị Cẩu không biết Kha Tử Hoa có thường xuyên cùng những người này ở đây ăn cơm uống rượu hay không? Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được, đêm nay tại nơi này không dành cho hắn, một cán bộ nhỏ nhoi xuất xứ từ nông thôn, loại phân biệt khinh thị như thế này rất kích động tâm tình của hắn, mà Đinh Nhị Cẩu bất quá là một thanh niên còn rất trẻ, cho nên, trong nội tâm không phục, cùng với sự khinh bỉ lũ người này, tất cả sự ấm ức bực bội đều dồn ném vào trong các ly rượu, hắn uống quay vòng như không hề biết say, mãi cho đến khi tan tiệc.
– Trường Sinh, hôm nay cậu bỏ qua cho anh, những kẻ này đều là thứ bợ đỡ, hôm nay anh định là giới thiệu vài người cho cậu nhận thức, để sau này có việc cũng tiện lợi hơn, nhưng tình hình xảy ra hoàn toàn ngược lại không ổn.

Như thế này đi, nếu có hứng thú muốn đến công tác tại thành phố Bạch Sơn, đối với anh, dễ dàng nhơ trở bàn tay, chỉ cần cậu nói một câu đồng ý, anh sẽ đi tìm Thành Công nhờ hắn, cha của Thành Công làm chức vụ gì chắc cậu cũng biết, một phó chủ tịch thường vụ thành phố, điều động một cán bộ nhỏ bé như cậu đến thành phố Bạch Sơn đâu có gì khó, đến lúc ấy, chúng ta hòa thành một khối cùng nhau làm việc!

– Anh Tử Hoa, cám ơn lòng tốt của anh, tôi dù sao cũng đã đạt được cảnh giới an bình rồi, không dám bon chen hơn người, tuy rằng tôi rất tin lời nói của anh, nhưng làm người phải có chữ tín, tôi đã có một lời hứa, trong thời gian này sẽ không thể rời khỏi thôn Lê Viên được, nhưng những lời nói của anh, tôi sẽ nhớ kỹ, đến khi nào quả thật tại huyện Hải Dương tôi lăn lộn ngoài đời chịu không nổi, nhất định sẽ tới tìm anh nhờ sự giúp đỡ, à…đến khách sạn rồi, anh đi lên ngồi chơi một chút nhé?
Đi đến dưới lầu khách sạn, Đinh Nhị Cẩu nói.

– Quên đi, anh không dám làm chậm trễ chuyện tốt của cậu, tuổi còn quá trẻ, khí tồn tại não lúc nào cũng cần phải giải quyết!

– Hừ…biến đi, tư tưởng của tôi thuần khiết giống như anh vậy! Thôi được rồi, trời đã tối, đi về cẩn thận một chút, ngày mai sáng sớm tôi sẽ trở về, lúc nào có thời gian rãnh, đi đến thôn Lê Viên chơi với tôi!