Toàn bộ buổi sáng, Uông Minh Hạo không làm gì cả, vẫn luôn chờ thư ký của bí thư La Bàn Hạ gọi điện thoại cho mình, nhưng mà đợi tới đợi lui, mãi cho đến hơn mười một giờ trưa, mới nhìn thấy xe của La Bàn Hạ chậm rãi chạy vào đại viện thành ủy..
Nhìn thấy La Bàn Hạ tới rồi, Uông Minh Hạo bớt lo lắng, liền đi đến văn phòng La Bàn Hạ, với ông mà nói, thời gian đã không còn kịp rồi, giờ phải sớm một chút cùng La Bàn Hạ đạt thành thỏa hiệp, như vậy thì sự tình của con rể tiếp theo hy vọng có một phần chuyển cơ, bằng không mà nói, thì càng nhiều hơn nguy hiểm.
Nhớ tới hơn một tháng trước, lúc mình chủ trương gắng sức điều tra Đinh Trường Sinh, mình cũng chỉ là thông báo một tiếng với La Bàn Hạ mà thôi, lúc đó đi đường đều là vênh mặt đấy, nhưng mà hiện tại thì sao? Muốn gặp được La Bàn thì phải chờ lâu như vậy, chỉ là Uông Minh Hạo không biết là La Bàn Hạ không phải ở trong nhà tránh mặt không muốn gặp ông, mà là đi lên trên tỉnh thành. -La bí thư, tôi định báo cáo với ông một ít chuyện.
Uông Minh Hạo tư thái bày ra bây giờ vô cùng thấp, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì đến với La Bàn Hạ đối với ông sẽ bỏ qua, bởi vì La Bàn Hạ đã nghe được tại trong lời nói của Lý Thiết Cương vị bí thư tỉnh kỷ ủy đang phẫn nộ bực mình với Uông Minh Hạo.
Cái gì gọi là thu thập chứng cứ của Uông Minh Hạo cố định, đây là đang truyền đạt một dạng tín hiệu không phải là rất rõ ràng sao? La Bàn Hạ lý giải được ý tứ của Lý Thiết Cương, vừa rồi Lý Thiết Cương tự mình đến tìm Uông Minh Hạo, mục đích đúng là muốn giữ thể diện cho Uông Minh Hạo, cũng là tốt cho mặt mũi của mình, kế tiếp đó là điều tra Quan Nhất Sơn, theo trình tự như vậy thì ai cũng đẹp mắt, thế nhưng là Uông Minh Hạo lại không có để cho Lý Thiết Cương mặt mũi này… -Ngồi đi .
La Bàn Hạ đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, chỉ phía chỗ ngồi đối diện nói ra.
Hai người đều sau khi ngồi xuống, Trương Hòa Trần cũng bưng vào ấm trà, bước ra đóng cửa lại, lúc này trong phòng chỉ còn lại La Bàn Hạ Cùng Uông Minh Hạo, hai người lúc này chưa nói thêm gì, La Bàn Hạ thì chờ đợi rất tốt, nhưng mà Uông Minh Hạo thì đợi không được, hơn nữa ông cũng nhìn ra được, nếu mình không nói lời nào, thì La Bàn Hạ cũng sẽ không hỏi trước đấy.
-La bí thư, chuyện con rể Quan Nhất Sơn của tôi, có còn đường sống nào không?
Uông Minh Hạo hỏi thẳng..
-Lão Uông, ý nói là về phương diện nào có còn đường sống?
La Bàn Hạ nâng chung trà nóng lên, thổi thổi, uống vào một ngụm, hỏi.
-La bí thư, tôi chỉ có một đứa con gái còn trẻ, cháu ngoại vẫn còn rất nhỏ, tôi muốn gặp mặt Quan Nhất Sơn, khuyên hắn thẳng thắn, biết đâu sẽ có kết quả tốt hơn . Uông Minh Hạo thông qua La Bàn Hạ trả lời, thì đã xác định Quan Nhất Sơn đúng là bị khống chế, hơn nữa chuyện này La Bàn Hạ rất có thể đã sớm biết, ông đã đánh giá quá thấp La Bàn Hạ, bởi vì từ khi La Bàn Hạ đến Hồ Châu về sau, có rất nhiều người đã quên La Bàn Hạ trước kia công tác ở đâu? Đó là, mười năm công tác làm bí thư ban kỷ luật thanh tra đấy.
-Lão Uông, cái gì gọi là lời nhắn nhủ, cái gì gọi là nên thẳng thắn?
La Bàn Hạ bất động thanh sắc hỏi.
Uông Minh Hạo nghe đến đó trong nội tâm mát lạnh, xem ra sự tình so với mình đoán chừng còn phiền toái hơn nhiều, từ trước cho đến nay, đối với vận mệnh của người khác thì mình nắm giữ trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên cảm giác được bản thân mình vô lực không cách nào đem sự tình nắm giữ ở trong tay được. Ngay trong lúc Uông Minh Hạo đang ngây người, La Bàn Hạ cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Trương Hòa Trần đang ở văn ngoài ngoài:
-Tiểu Trương, thông báo toàn bộ thường ủy nửa giờ sau họp, đề tài thảo luận al2 vấn đề của công ty xây dựng thành phố, thông báo luôn cả bí thư và khu trưởng của khu Tân Hồ đến họp luôn nhé…
Nói xong liền cúp điện thoại.
La Bàn Hạ sắp xếp bố cục không chê vào đâu được, mặc dù là Uông Minh Hạo đã nói ra như vậy, Uông Minh Hạo đang lo lắng tính toán như thế nào cùng La Bàn Hạ trao đổi điều kiện, nhưng mà lúc này đây lại gọi tất cả thường ủy đến họp.
-La bí thư, ông cứ nói điều kiện đi, làm như thế nào mới có thể chừa cho Quan Nhất Sơn một con đường sống, Quan Nhất Sơn mặc dù có vấn đề, nhưng mà vấn đề cũng không lớn đến mức phải cần đến toàn bộ lãnh đạo Hồ Châu quan tâm đến, có thể cho tôi chút mặt mũi, tôi sau này cam đoan tại Hồ Châu, tôi sẽ là thiên lôi của ông, sai đâu đánh đó . Uông Minh Hạo thật đúng là mặt quá dày, lời nói như vậy mà có thể nói ra.
-Lão Uông, tôi và ông đều là cán bộ đã công tác trong ban kỷ luật thanh tra, tính chất sự việc của Quan Nhất Sơn rút cuộc là cái gì mà ông không rõ ràng lắm sao? Lời ông nói thì tôi ghi nhớ, nhưng mà phải xem kết quả điều tra cuối cùng là cái gì, chuyện này lão Uông không làm chủ được, đồng dạng, tôi cũng không làm chủ được, còn phải nhìn xem sự thật như thế nào cái đã… .
La Bàn Hạ đứng người lên, đi qua vỗ vỗ vai của Uông Minh Hạo nói ra.
Uông Minh Hạo coi như là nhìn rõ ràng rồi, La Bàn Hạ đã không muốn cho mình mặt mũi này rồi. Hơn nữa Uông Minh Hạo đã minh bạch, sự tình cơ bản không thể vãn hồi rồi, nói không chừng Quan Nhất Sơn đã khai ra hết, bằng không La Bàn Hạ cũng sẽ không có sợ hãi mà cứng rắn như thế, ngay cả giao dịch cũng không muốn làm, người ta đã không muốn cùng ngươi làm giao dịch, cũng không có cho ngươi mặt mũi, chỉ còn có một loại khả năng, đó chính là cùng ngươi làm giao dịch thì lợi ích đã quá kém, so với chuyện quăng Quan Nhất Sơn ra để thu lại lợi ích. Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Uông Minh Hạo ngoại trừ phẫn nộ ra, thì không còn cửa nào rồi, một bên thầm mắng La Bàn Hạ đạo hiểm xảo trá, một bên thầm mắng Quan Nhất Sơn xương cốt mềm, mới bị bắt có mấy tiếng đồng hồ đã chịu không được lại khai ra hết rồi…