Khấu Oánh Oánh lúc này đem chân trái khoát lên trên đùi phải, khoãng trống da thịt ở hai bắp đùi phảng phất nhắc nhở Đinh Nhị Cẩu không được bỏ quên nơi tối mật tồn tại trên người phụ nữ, hắn liếc mắt nhìn tới bẹn đùi Khấu Oánh Oánh, có thể thấy rõ ràng, màu trắng cái qυầи ɭóŧ, thật chặc bao vây nơi bộ vị màu mỡ kín đáo nhất của thân thể hình hạt đàotại giữa ngay chính giữa hai chân Khấu Oánh Oánh, Đinh Nhị Cẩu không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, bên dưới háng hắn ƈôи ŧɦịŧ đã vội vã ngóc đầu lên, lúc này hắn căn bản không thể khống chế được hai mắt của mình rồi.
Nhìn thấyĐinh Nhị Cẩu vớiánh mắt ngơ ngác, Khấu Oánh Oánh đắc ý, nhưng có chút ngượng ngùng, cho nên hơi duỗi chân về phía trước ngập ngừng nói:
– Anh đo size đi…
Nhưng khiĐinh Nhị Cẩu đưa tay ra ướm trên bàn chân thì Khấu Oánh Oánh lại sợ , trong lòng giằng cô gái cứ giằng co mâu thuẫn như vậy. – Ừ…cỡ ba mươi sáu!
Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng không dám nhìn nữa, bởi vì dưới háng hắn, thân thể đã không kềm chế được rồi, tiếp tục như vậy là rất nguy hiểm.
– Hứ… làm sao anh biết?
Khấu Oánh Oánh tò mò hỏi.
– Vì anh không mù, đương nhiên là nhìn thấy rõ, mau ngồi dậy, hở ra hết bộ em không lạnh à!
– xÍ…Không lạnh, nhà của em rất ấm áp!
Nói xong Khấu Oánh Oánh ngồi dậy, quay trở về phòng của mình, Đinh Nhị Cẩu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay là ngày gì vậy, chẳng lẽ là mệnh phạm đào hoa hả trời!
Đinh Nhị Cẩu vừa giàm bớt căng thẳng thì Khấu Đại Bằng trong tay cầm điện thoại, hùng hùng hổ hổ bực bội đi ra.
– Chuyện gì xảy ra vậy chú?
– Mất dạy, mở miệng ra là đòi tiền, nhưng đến lúc làm việc thì chả ra con mẹ gì cả!
– Ai vậy chú?
Đinh Nhị Cẩu nghe qua không hiểu gì cả. – Thì là cái đám người của công ty xây cất kia, cũng tại Điền Gia Lượng tự mình sắp xếp, báo cho công ty xây cất tư nhân bất cứ giá nào là đêm nay phải đến những đoạn hiểm yếu của con đường từ thị trấn Lâm Sơn đến thôn Lê Viên tu sửa đến ngày mai là phải xong, nhưng lại bị bọn họ đòi điều kiện này điều kiện kia, mẹ kiếp, khi thỏa mãn xong điều kiện cho chúng nó, thì bí thư Trịnh không chừng đã đi thị sát thôn Lê Viên quay trở về rồi!
Khấu Đại Bằng tức giận ném điện thoại di động lên trên bàn.
– Chú à, thôn Lê Viên mới thành lập công ty xây cất, cái công ty xây cất tư nhân ở trên thị trấn này rỏ ràng là đang diễn kịch để vòi thêm tiền, quên bọn chúng đi, công ty xây cất của thônLê Viên cũng có thể giúp cho thị trấn giải quyết vấn đề khó khăn gấp rút này, lâu nay trên thị trấn cứ giúp đỡ tạo điều kiện cho cái công ty đó, chú thấy chưa, lúc cần kíp, thì có giúp đỡ được gì cho thị trấn đâu! – Hừ, đâu có dễ dàng như vậy, chờ cho qua khoảng thời gian này, rồi chú sẽ tính toán thiệt hơn với cái công ty xây cất tư nhân trên thị trấn ! À quên chứ, trong buổi họp vừa rồi chú chưa có hỏi cháu, đoán thử coi bí thư Trịnh mục đích lần này tới đây chủ yếu là việc gì?
– Mục đích chủ yếu? Thôn Lê Viên cũng đâu có gì để đáng quan tâm đến, ngoại trừ việc sửa con đường mới từ thôn ra đến quốc lộ 220, khà năng hết mức của dân thôn Lê Viên sẽ hoàn thành con đường này bằng cát đá, nhưng nếu lãnh đạo trên huyện chú ý đến ích lợi của con đường này, thì phải nâng cấp con đường này bằng cách trãi nhựa đường, tuy rằng đến lúc đó thôn Lê Viên thôn cũng được gần quan thì hường lộc trời, nhưng kết quả chung thì đường đi thông thương, dễ dàng sẽ đem toàn bộ huyện Hải Dương kết nối với quốc lộ 220! – Vậy ý nói là bí thư Trịnh đối với những lời viễn vông của cháu ,cảm thấy hứng thú mà quan tâm đến?
– Chú à, cái gì mà là viễn vông, viễn vông trừ khi chính mình cũng không tin, nhưng nếu muốn để cho người khác tin, thì chính bản thân mình cũng phải tin vào những lời mình nói, không cần nói nhiều lời, chỉ cần đem con đường tu sửa xong, toàn bộ thị trấn Lâm Sơn lập tức sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của huyện Hải Dương, đến lúc đó thại đây sẽ có nhiều cơ hộiphát triển, thị trấn Lâm Sơn rất nhiều đồi núi, phần lớn địa khu luôn thiếu nước, cho nên rất nhiều vùng đều là đồi hoang, nếu đường thông thoáng rồi, sẽ có những công ty, xí nghiệp tiến vào đầu tư, thì vấn đề tồn tại khó khăn sẽ không còn thành vấn đề, trên huyệnchỉ cần có chính sách ưu đãi đâì tư là ổn, chốt lại vùng của chúng ta vẫn rất có sức cạnh tranh so với các huyện khác! Đinh Nhị Cẩu vừa rót chén nước trà cho Khấu Đại Bằng vưà nói.
– Cháu nói cũng hợp lý, cho nên hôm nay chú lại nghĩ tới một vấn đề, lần này chỉ sợ là bí thư Trịnh đang chuẩn bị một đòn phủ đầu, để lấy uy với chủ tịch huyện mới sắp nhậm chức!
– Chuyện con đường và chủ tịch mới thì có quan hệ gì đâu hả chú?
Đinh Nhị Cẩu không hiểu.
– Chủ tịch Huyện sắp nhậm chức, nghe nói là trước đây làm trưởng phòng ở sở tài chính tỉnh, bí thư Trịnh sẽdàn dựngvụ con đường theo ý nghĩ của cháu, chính là cố ý đưa sự việc đã rồi, ép cho tân chủ tịch Huyện về phần mìnhphải giải quyết về bài toán tiền bạc để nâng cấp con đường!
– Bà mẹ nó, không hiểu các lãnh đạo lại như thế nào, cứ thích làm cho sự việc cứ cong cong ,vòng vòng thì mới chịu!
Đinh Nhị Cẩu tại trước mặt Khấu Đại Bằng không có nhiều kiêng kị, há mồm văng tục, còn Khấu Đại Bằng cũngkhông để ý, vốn là quan hệ của hai người hiện tại bây giờ đã vừa là thầy trò, cũng vừa giống như bạn bè vậy, bình thường nếu không có việc gì, rãnh rỗi đều thích cùng ngồi một chỗ chém gió lung tung. – Chuyện này cháu cũng đừng cho ai biếtđấy, nếu nói lung tung thì chính là châm ngòi nổ giữa mối quan hệ của các lãnh đạo, nếu bọn họ biết, thì mình sẽ không có kết quả tốt đâu!
Khấu Đại Bằng dặn dò.
Đêm đó, Đinh Nhị Cẩu ngủ lại tại trong phòng khách nhà của Khấu Đại Bằng, nhưng đến nửa đêm thì bị đau bụng nên tỉnh lại, vì thế hắn vọt vào toilet ngồi ở trên bồn cầu, cũng không có mở đèn, chốt cửa lại, nhưng ngồi hoài mà vẫn không đi cầu được có lẽ là mấy ngày nay Đinh Nhị Cẩu hoạt động nhiều nên quá mệt mỏi, cho nên ngồi một lúc thì mơ mơ, màng màng ngủ quên, mại cho đến khi, bị ánh sáng ngọn đèn chiếu sáng vào mắt thì giật mình tỉnh dậy.
Đinh Nhị Cẩu vừa thấy thì trợn mắt, hoảng sợ, có một bóng người phụ nữ mặc cái váy ngủ, đầu tóc rối bù đang đứng trước mặt, Đinh Nhị Cẩu định đứng dậy kéo quần lên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Khấu Oánh Oánh, cô gái mắt nhắm, mắt mở ở ngoài cửa mở đèn, sau đó vào cửa đóng chốtcái then cài cửa, nhưng khi mở cặp mắt buồn ngủ mông lung ra, tự nhiên lại thấy một gã đàn ông ngồi chồm hổm ở trên bồn cầu, lập tức liền giật mình hết hồn quát to lên một tiếng, cũng mau là chưa có kịp phát ra thành tiếng, đã bị Đinh Nhị Cẩu bụm miệng lại. – Đừng có lên tiếng la, là anh nè!
Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ.
– Um…um…!
Khấu Oánh Oánh gật gật đầu ra dấu đã hiểu.
– Đừng có lên tiếng nhé!
Đinh Nhị Cẩu cẩn thận dặn dò lại, sau đó thả miệng Khấu Oánh Oánh ra.
– Anh…anh..vào nhà vệ sinh sao không mở đèn, khóa cửa lại!
Khấu Oánh Oánh hỏi.
– Anh vội chạy vào, định là rất nhanh sẽ xong việc, nào ngờ lại mơ màng ngủ quên!
Đinh Nhị Cẩu đành lại ngồi chồm hổm trở về trên bồn cầu,hai chân chụm lại che ở phía trước háng, hoàn toàn không có thời gian kịp để kéo quần vì Khấu Oánh Oánh đang đứng ở trước mặt.
– Em đi ra ngoài đi, anh kéo quần xong liền đi ra ngoài, nhường chỗ cho em!
– Hù..anh cứ đứng dậy kéo quẩn đi, em cũng không phải là chưa từng thấy qua của đàn ông!
Khấu Oánh Oánh lúc này hai tay khoanh trước ngực,mặt vênh lên nói. – Tiểu thư à, đàn bà, đàn ông khác biệt, cho anh chút mặt mũi được không?
Đinh Nhị Cẩu xuống nước với cô gái nhỏ.
– Cũng được, em ra ngoài, nhưng anh phải đáp ứng cho em một điều kiện!
– Điều kiện gì, cứ nói đi, muốn cái gì, anh mua cho em!
Đinh Nhị Cẩu cho là Khấu Oánh Oánh muốn nhân cơ hội này, nhõng nhẻo đòi mua thêm quà gì đó, nhưng hắn đã đoán sai.
– Em không muốn quà gì, chỉ là muốn nhìn qua một chút món đồ của anh!
Khấu Oánh Oánh từ từ đi tới, đem cả người dựa vào tại trên vaiĐinh Nhị Cẩu thấp giọng nói, hình như là cô gái có chuyện gì ám muội vậy.
– Em muốn xem món đồ của anh? Anh có cái gì quí giá đâu? Nói đi, chỉ cần có thể đưa em nhìn xem, anh sẽ đưa cho, nếu cần em muốn thì cắt bỏ để em lấy đi đều được!
– Hihi…em cũng không dám cắt bỏ lấy đi, mà chỉ muốn nhìn một chút vật này thôi! Nói xong Khấu Oánh Oánh vừa lấy tay mình tìm tòi, hướng về phía chính giữa hai chân, trên cái qυầи ɭóŧ Đinh Nhị Cẩu khều một cái.
Đinh Nhị Cẩu lúc này thật sự hoảng sợ, chứ không phải là giả vờ:
– Này…em…em…đòi xem cái này làm gì, không được đâu!
Híc …đây chính là phạm tội dụ dỗ gái vị thành niên, nên hắn kiên quyết không đồng ý.
– Hừ…nhìn xem một chút thôi, chỉ tò mò mà, liếc mắt nhìn một cái là xong!
Khấu Oánh Oánh năn nỉ nói.
– Không được…không được…dứt khoát không được!
– Không được đúng không, bây giờ em sẽ la to một tiếng, anh thử đoán xem, sẽ có hậu quả gì xảy ra, hơn nửa đêm, em đang đi tiểu, anh vào nhà vệ sinh để làm gì?
Khấu Oánh Oánh gian manh với dáng điệu gian kế như là sắp được như ý…