Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 200: Tương lai của thôn lê viên



Khúc đường từ thôn Lê Viên đến trên khe núi Lão Ưng, đã sửa xong có thể chạy song song hai xe, con đường chỉ trãi bằng cát đá, tuy không phải là bằng phẳng , nhưng so với tổng thể, chất lượng so với con đường từ thôn Lê Viên đi đến thị trấn Lâm Sơn thì tốt hơn nhiều.

Đinh Nhị Cẩu ngồi cùng xe với bí thư Trịnh Minh Đường, chỉ có điều lần này Đinh Nhị Cẩu dứt khoát muốn ngồi ở vị trí kế bên người lái, với lý do là ở phía trước chỉ đường , thật ra con đường chỉ có một hướng phía trước, thì đâu cần phải có người chỉ đường?

– Đinh Trường Sinh, khúc đường này làm rất gọn gàng, tất cả là do cậu mới làm đây sao?

Cảm nhận được tại trong vùng núi non, tình hình giao thông xe chạy khá ổn, Trịnh Minh Đường hỏi.

– Thưa bí thư, đúng ra phải nói là cũng nhờ chủ nhiệm thôn Lê Viên tiền nhiệm trước kia dẫn dắt dân chúng làm sạch sẽ từ trước, tuy nhiên khi đó, không có bằng phẳng giống như bây giờ, bởi vì lúc ấy không có các loại máy móc xe nâng các loại, bọn họ phá đá làm đường, toàn bộ đều nhờ súc vật lôi kéo trục lăn ra ngoài.
– Ừ, người chủ nhiệm trước đó đúng là một Ngu Công thời hiện đại, Ngu Công bất tử phá núi làm đường không ngừng nghỉ, loại tinh thần này, tôi muốn thôn Lê Viên phấn đấu xây dựng làm hình tượng kéo dài tiếp tục cho đến khi hoàn thành con đường này.

– Lời của bí thư, cháu nhớ kỹ rồi, đợi cho đường này sau khi làm xong, chúng cháu ở thôn Lê Viên sẽ lập một pho tượng người chủ nhiệm Ngu Công thời hiện đại này, dùng để kỷ niệm loại tinh thần phấn đấu không ngừng nghỉ, để thế hệ mai sau trong thôn Lê Viên đều nhớ thật kỹ.

Đinh Nhị Cẩu trong thời gian tiếp xúc, đã nắm được tâm lý của Trịnh Minh Đường, ông ta là con người rất ưa thích được ca tụng bề ngoài, điều này mà không xử lý nắm bắt thật nhanh, mấu chốt là phải nói thật hay dựa theo những lời của vị bí thư Huyện, nếu làm không tốt, thì sẽ không có quả ngon để mà hái ăn .
– Trường Sinh , cậu có chủ ý cũng hay đấy , loại tinh thần này là đáng giá phát triển để làm kỷ niệm cùng !

Trịnh Minh Đường quả nhiên thật là cao hứng .

– Thưa bí thư, phía trước quẹo cua là đến nơi mọi người đang làm đường rồi.

Đinh Nhị Cẩu chỉ về đằng trước nói ra , mặc dù là đường cát đá, nhưng tốc độ xe cũng không chậm lắm.

Chỉ thấy cuối đường phía trước khi ngừng lại, máy đào móc cùng xe nâng thật chỉnh tề, xe đào móc thật cao giơ lên miếng sắt thép dùng để ủi đường lên cao, xe nâng cũng giống như vậy , trên mỗi chiếc xe đều buộc lên lá cờ đỏ , có rất nhiều miếng cờ đỏ không đồng đều, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng cảm nhận, càng thêm làm cho Trịnh Minh Đường cao hứng, những chiếc xe này đang đứng im lặng, trước mặt là hai, ba trăm thôn dân Lê Viên làm đường đang chờ đón ông, hôm nay tất cả bọn họ đều nghỉ một ngày, chính là vì để nghênh tiếp thật tốt vị lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra , Lưu Hương Lê đã thông báo rất rõ, ngày hôm nay việc gì cũng không cần làm, chỉ cần để cho lãnh đạo cao hứng đó là điều trọng yếu nhất của ngày hôm nay.
Không biết là ai dẫn đầu , chờ xe của bí thư vừa mới dừng lại , một loạt tiếng vỗ tay như sấm rền ở trong khe núi vang lên thật to, còn mang theo hàng loạt tiếng hoan hô , Trịnh Minh Đường cảm thấy rất hài lòng , ông ta rất thích nhất là hưởng thụ cảm giác như vậy, vì vậy sửa sang lại quần áo đi thẳng về phía trướ , đi theo sau là các lãnh đạo trong thị trấn, lại bắt đầu nắm tay ân cần thăm hỏi.

– Thưa bí thư, dân chúng ở thôn vì con đường này, có thể nói bỏ ra rất nhiều tâm huyết, xin bí thư phát biểu vài câu khích lệ, để cho mọi người nghe thấy cũng thỏa lòng với công sức mình đã bỏ ra.

Thằng Lưu Tam này mặc dù là nhanh nhẹn, cũng rất giỏi về bợ đỡ, nhưng mỗi khi gặp được chuyện quan trọng nói năng cũng rất thận trọng, hôm nay bà nhập hắn hay như thế nào mà lại dám yêu cầu bí thư huyện ủy nói mấy câu, hay là tính tình hắn đã thay đổi?
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn về phía Lưu Hương Lê , hình như là đồng giao cách cảm liên thông, ánh mắt của Lưu Hương Lê cũng vừa lúc nhìn qua phía Đinh Nhị Cẩu , hắn thấy trong mắt Lưu Hương Lê chứa đầy xuân ý, khóe miệng hơi nhếch lên như là đang đắc ý, xem ra không phải chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu nhìn thấu tính cách của bí thư Trịnh, nếu như Lưu tam dám trước mặt Trịnh Minh Đường nhờ phát biểu vài câu, ý kiến này phải nhất định là đến từ Lưu Hương Lê mớm cho.

– Thật ra mọi người đã làm việc quá tốt rồi, cũng không gì nói thêm, còn nếu phải nói ra, thì chỉ có thể nói là con đường này chúng ta thực hiện quá muộn, ở huyện Hải Dương nhiều núi, lắm đồi, đây là sự thật không thể chối cãi, lâu nay chúng ta bị ngọn núi này nhốt vào thu hẹp một chỗ, giờ chỉ có con đường này xông ra nổi bật, mới có thể khiến cho kinh tế huyện Hải Dương bay vọt lên cao, trước kia trên huyện chính phủ chưa có có ý thức đến điều này, có thể nói chúng tôi những, ngườingười làm lãnh đạo đã sai lầm khi chưa phát hiện ra tầm quan trọng của con đường này, các lãnh đạo huyện chỉ nhìn về hướng của thành phố Bạch Sơn đột tiến, nhưng sự thật chứng minh, tại thành phố Bạch Sơn không có tốt lắm khi nhắm dựa vào đó phát triển, chuyện gì tốt thì không đến phiên huyện Hải Dương, nhưng có một người đã đưa ra một ý nghĩ nhắc nhở, đó là chúng ta có hai con đường, một là dường từ thị trấn Lâm Sơn, thông qua thôn Lê Viên mở ra thêm một con đường này, con đường so với thông qua thành phố Bạch Sơn đi ra ngoài càng thêm mau lẹ thuận tiện , cũng chính là nơi mà mọi người hiện tại đang đứng đây sửa sang phá mới. .
Dân chúng cũng không ngốc, nghe đến bây giờ nếu như mà còn không hiểu rõ, vậy thì thật đúng là một lũ ngu đần, vì vậy một lần nữa tiếng vỗ tay chân chính hưng phấn vang lên rào rào .

Trịnh Minh Đường rất đắc ý, biểu lộ khuôn mặt càng thêm quan trọng, giọng nói chậm lại, nhưng sức nặng giọng nói lại đè lên, ông ta giơ hai tay áp xuống, tiếng vỗ tay dần dần lắng lại:

– Các đồng chí, sau này thôn Lê Viên sẽ không bao giờ giống như bây giờ bị bế tắc khó khăn, thôn Lê Viênsẽ trở thành một đầu mối giao thông trọng yếu, nhưng tôi xin nhắc lại là chúng ta cần đại phát triển kinh tế tại thôn này, nhưng tôi cũng có một sự âu lo, tại vì bây giờ thôn Lê Viên tựa như là thế ngoại đào nguyên, sạch sẽ, không có ô nhiễm, không khí cũng tốt, trồng được rất nhiều cây lê đã bán rộng rãi bên ngoài , nếu như con đường này mở ra, cảnh đẹp, môi trường tốt có còn hoàn hảo tốt như bây giờ không , tôi thật sự không dám hứa chắc, tôi chỉ có thể hi vọng , hi vọng con đường của thôn Lê Viên càng lúc mở rộng, nhưng với hoàn cảnh bây giờ cần phải cố gắng vướt sức, mọi người có thể làm được không?
Trịnh Minh Đường nói đến mấy câu cuối cùng cũng đúng như trong tâm khảm của Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng đang lo lắng chuyện này , tuy rằng hắn không thích nhìn thái độ phô trương của Trịnh Minh Đường, nhưng lại rất tán thành mấy câu nói đó của ông ta…………………….

Trước khi kết thúc cuộc thị sát, sẽ tiến hành một nghi thức cắt băng rất đơn giản, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng sự hào hứng của bí thư Trịnh Minh Đường , khuyết điểm nhỏ nhặt này không có ai mà mang ra so đo .

Mấy chiếc xe đào móc cùng xe nâng sau khi bí thư huyện ủy cao giọng hô to “bắt đầu” thì bắt đầu hoạt động thi công trên công trường, Trịnh Minh Đường rất vui vẻ nhìn một hồi , liền tách ra khỏi đám người đi lui về sau, đến chỗ Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Hương Lê đang đứng nói:
– Trường Sinh cậu đại diện người trong thôn, đưa các lãnh đạo đến ủy ban thôn trước, tôi muốn nhờ chủ nhiệm Lưu Hương Lê là người địa phương thông thạo, có thể ở lại cho tôi biết về đường đi nước bước của ngọn núi này, tham quan một chút rồi sẽ quay về sau.

– Vâng, rất vinh dự làm người hướng dẫn cho bí thư.

Lưu Hương Lê trả lời

Nhìn thấy Lưu Hương Lê nhanh nhẩu đáp ứng mình, Trịnh Minh Đường tự nhiên cũng là hết sức hài lòng:

– Chủ nhiệm, đến đây ngồi xuống có thể vẽ cho tôi xem sơ qua sơ đồ đường lên đỉnh núi được không.

Lưu Hương Lê gật đầu, đang đứng cạnh con đường đầy cát đá liền ngồi xổm xuống, Trịnh Minh Đường thì cũng ngồi xuống phía đối diện, từ phía trước Đinh Nhị Cẩu đang cùng đoàn xe lục tục quay đầu về ủy ban thôn, chỉ còn lại chiếc xe của bí thư Trịnh Minh Đường cùng với thư ký Tương Minh Kiệt ở đằng đấy đứng đợi.
Theo ánh mắt Trịnh Minh Đường nhìn đến, khi Lưu Hương Lê ngồi xuống, vốn ống quần khá rộng rãi, lại đột nhiên bị bó chặt từ trên đầu gối căng ra, đem chính giữa háng của người chủ nhiệm xinh đẹp này lộ ra hình dáng bộ vị kín đáo ở chính giữa hai chân ra, tại trước mặt của Trịnh Minh Đường như tận tình thể hiện ra. Trịnh Minh Đường nhìn thấy trong lúc đó, giữa háng của Lưu Hương Lê chống đỡ u lên một cái phình ra giống như bánh bao thịt vậy, ở nơi tiếp giáp giữa hai bắp đùi tạo thành một hình dạng bằng mắt thường cũng có thể hình dung ra được, cái vị trí đó chính là nơi mẫn cảm nhất của cơ thể người phụ nữ, trong lúc Trịnh Minh Đường lơ đãng nhìn thấy được nơi kín đáo nhất của Lưu Hương Lê, trong lòng không tránh khỏi áy náy nhảy dựng.

Từ nơi hơi hơi hở ra ở giữa háng thoạt nhìn hết sức đẫy đà màu mỡ, mặc dù là được cái quần dài bao bọc, nhưng lại tựa hồ đang có một mùi ngây ngây mê người từ nơi đó tán phát thoang thoảng ra rồi, cái loại mùi con cái ngay tại bánh bao thịt của Lưu Hương Lê như là cám dỗ, cho thấy một sự dụ dỗ kinh người.
Lưu Hương Lê thì vẫn vô tình khi thấy Trịnh Minh Đường xích lại gần hơn, cô vẫn cúi đầu chăm chú dùng nhành cây nhỏ vẽ vạch trên nên đất làm thành một sơ đồ đơn giản với các vị trí đi lên đỉnh núi gần nhất.

Từ nơi chính giữa của cái qυầи ɭóŧ đã hơi ẩn ẩn ịn vào cái khe giữa âm hộ khi hai bắp đùi của Lưu Hương Lê lắc lư qua lại theo cử động của bàn tay đang vẽ vạch sơ đồ, đem cái bánh bao thịt từ một phân thành hai nữa, hai bên mép lớn tại âm hộ lại hơi phồng nhô đi ra, nhìn đến đây, Trịnh Minh Đường thậm chí muốn dùng cái miệng của mình ịn lên từ phía dưới trong cái qυầи ɭóŧ của Lưu Hương Lê mà ma sát, tuy rằng cách một tầng tam giác qυầи ɭóŧ với cái quần dài, nhưng ông ta đang tưởng tượng đến cái miệng nhỏ nhắn huyệŧ ở bên dưới háng của của Lưu Hương Lê đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ chảy ra từng chút dịch nhờn…
Lưu Hương Lê cũng không biết lúc chính mình ngồi xuống thời điểm, Trịnh Minh Đường đã không có hảo ý, đem dưới háng của cô thưởng thức qua lại không chỉ một lần…