Đường Thiên Hà là một lão hồ ly, Lan Hiểu San sau khi rời khỏi, thì Đường Thiên Hà tiến vào, kỳ thật so với nói chuyện phiếm cũng không sai biệt lắm, chỉ là Đường Thiên Hà không biết Đinh Trường Sinh đến cùng là có ý gì, cho nên lời hữu ích một câu cũng không có.
Hơn nữa bởi vì Cảnh Trường Văn rất tự ngạo, từ khi hắn đến cục công an thành phố, Đường Thiên Hà già như vậy cũng không tôn trọng, cũng bởi vì bản án Hách Giai cùng Cảnh Trường Văn náo vô cùng nên ông mệt mỏi, cho tới bây giờ, Hách Giai vẫn là bị phân cục đồn cảnh sát khu Tân Hồ giam giữ điều tra.
Mà Cảnh Trường Văn vì muốn biểu hiện mình đối với cục công an thành phố Hồ Châu toàn bộ khống chế, cho nên đối với Đường Thiên Hà đương nhiên là không có sắc mặt tốt, bởi như vậy, Đường Thiên Hà tâm tình phát ra từ cảm xúc, vì vậy cho tổ dò xét ấn tượng là Cảnh Trường Văn ương ngạnh, không đoàn kết trong nội bộ…., -Đường cục, ông không cần nói nhiều như vậy, đơn giản là về phương pháp công việc, chắc chắn là Cảnh cục trưởng có phổ biến phương thức công việc của mình đưa ra, vậy ông có thích ứng với phương thức làm việc của Cảnh cục trưởng đưa ra hay không?
Đinh Trường Sinh dẫn dắt nói.
-Không nói là toàn thành phố, hiện này các khu trực thuộc đã có nhiều dân chúng phản ánh, trị an gần đây không được tốt, không dám giấu giếm, mới ngày hôm qua rõ ràng đã xảy ra sự kiện dùng xe máy đi cướp bóc, chuyện này trước kia là không có phát sinh đấy, kỳ thật đây là có nguyên nhân, cục công an đưa ra một hành động là ổn định trị an Hồ Châu, nhưng mà tài chính thì không do cục tài chính thành phố gánh chịu, mà là muốn các xí nghiệp gánh chịu, rất nhiều cảnh sát được tập trung điều đến các xí nghiệp khu trực thuộc bảo vệ để thu lấy khoản tài trợ phí này, do đó trên đường cảnh sát ít đi, lúc này mới tạo thời cơ cho phần tử phạm tội lợi dụng … -Với tư cách là lãnh đạo trong cục, ông cho rằng mình không có trách nhiệm hay sao? Đã là như vậy, vì cái gì lúc đưa ra quyết định biện pháp lại không ngăn trở, cho đây bây giờ lại nói những lời này, đây không phải là tồn tại dạng trốn tránh trách nhiệm sao?
Dương Minh hỏi tiếp.
-Chuyện này cũng không có mở cuộc họp nào cả, thì chúng ta làm như thế nào để ngăn trở? Về sau tôi cũng mới biết được đấy, tôi có hỏi qua Cảnh cục trưởng, nhưng mà Cảnh cục trưởng nói tôi không cần quản đến, hơn nữa tôi tuy rằng kiêm phó cục trưởng cục công an thành phố, nhưng công tác trọng điểm của tôi vẫn là dưới phân cục, vì vậy không phải là tôi trốn tránh trách nhiệm, những sự tình này người trong cục đều là biết rõ đấy….
Đường Thiên Hà lời còn chưa nói hết, cửa phòng đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra, đi vào là Cảnh Trường Văn, ngăn cản lại chính là nhân viên công tác tỉnh kỷ ủy cùng đi theo Đinh Trường Sinh. -Đến lượt tôi chưa?
Cảnh Trường Văn nhìn thoáng qua Đường Thiên Hà, hỏi.
-Ai bảo anh đi vào? Bước đi ra ngoài….
Đinh Trường Sinh lửa giận đột nhiên bộc phát, không hề dấu hiệu báo trước, Cảnh Trường Văn cũng giật mình, chớ đừng nói chi là trong phòng mấy người này rồi.
Nơi này là cục công an thành phố, hơn nữa tuy rằng đây là đang trong phòng họp của cục, thế nhưng cái tầng trệt này cũng là có phòng làm việc của Cảnh Trường Văn đấy, bởi vì là cửa đang mở, Đinh Trường Sinh cuống họng gào to vang vọng khắp cả tầng, mọi người liền nhao nhao nhô đầu ra quan sát đến cùng chuyện gì xảy ra.
Nhưng là bọn họ lại thấy cục trưởng của mình xanh mặt thối lui ra khỏi phòng họp, những người này nhanh chóng rút về đầu của mình, suy đoán chuyện này đến cùng là thế nào, như thế nào người của tổ dò xét hỏa khí lại lớn như vậy. Đường Thiên Hà đi rồi, đi vào là trước là đội trưởng cảnh sát hình sự Lưu Chấn Đông, Đinh Trường Sinh chứng kiến hắn trong tay còn cầm lấy một tập hồ sơ, liền minh bạch, nhất định là có cái gì trọng yếu rồi.
-Xin chào tất cả, tôi là Lưu Chấn Đông, trước đây là đội trưởng cảnh sát hình sự của cục công an thành phố Hồ Châu, tôi tới báo cáo về các vấn đề của Cảnh cục trưởng, nếu các người tổ dò xét không đến đây, tôi cũng có ý định đến tỉnh kỷ ủy report hắn, từ khi hắn đi vào làm cục trưởng cúc công an thành phố làm những chuyện gì tôi đều có chứng cứ, hơn nữa thông qua những thông tin từ nơi khác, tôi còn thu thập được đi một số chứng cứ Cảnh Trường Văn phạm pháp làm loạn kỷ cương, tất cả đều ở trong tập hồ sơ này, mời các vị xem qua. Lưu Chấn Đông nói xong đem cặp hồ sơ đẩy hướng Đinh Trường Sinh.
Nhưng mà Đinh Trường Sinh không nhìn qua, lại đẩy hướng qua cho Dương Minh, Dương Minh cùng một người khác chịu trách nhiệm ghi chép cũng là lắp bắp kinh hãi, một đội trưởng cảnh sát hình sự, cứ như vậy cầm theo túi hồ sơ đến trước mặt tổ dò xét report, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
-Lưu Chấn Đông, lời nói của anh là có ghi âm lại sẽ có lưu trong hồ sơ đấy, nếu như anh report không thật, đây chính là tội hãm hại vu khống người, trong lòng phải tự đo đếm…
Đinh Trường Sinh nhắc nhở.
-Tôi biết rõ..
Lưu Chấn Đông nói ra, sau đó nhìn Dương Minh.
Mà Dương Minh biểu lộ càng thêm đặt sắc, bởi vì trong túi hồ sơ, không chỉ là có tư liệu, còn có hình chụp tư liệu, thậm chí còn có một phần video tư liệu, tất cả tài liệu rất là đầy đủ. -Những thứ này là từ ở đâu ra?
Dương Minh hỏi.
-Video tư liệu nằm trong USB, ảnh chụp từ một kẻ chỉ điểm report đấy, tôi không biết địa điểm, cũng không biết thời gian, nhưng mà mấy thứ này đều là thật sự.
Lưu Chấn Đông nói chắc chắn.
Đinh Trường Sinh tiếp nhận Dương Minh đưa tới ảnh chụp, nhíu mày, bởi vì tấm hình này giống như là người phụ nữ mà mình tông xe trúng, nàng hình như là giáo sư trường đại học Bắc Nguyên, chỉ là thoạt nhìn cô gái này rất trẻ tuổi, nhìn qua thì thấy quá giống.
Tấm ảnh này chụp từ video như là tại trong một gian phòng của quán bar, cô gái này cùng những cô gái khác, đang ngồi ở trên đùi mấy nam nhân, mà có Cảnh Trường Văn đang ngồi trên đùi một cô gái có tướng mạo xuất chúng, đúng là rất giống với người đàn bà tên Đỗ Duyệt mà mình tông xe đấy… Cô gái này chừng mười bảy, mười tám tuổi, lộ ra rất non nớt, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đang dùng tay bụm lấy lại cái qυầи ɭóŧ che giấu cái âm hộ nhạy cảm của mình, đã là bụm lấy bộ vị như vậy, từ góc độ này nhìn xem, Cảnh Trường Văn một tay rõ ràng duỗi vào bên trong cái qυầи ɭóŧ của nàng, vẻ mặt rất là tục tĩu.
Cô gái một tay cầm ly rượu, một tay cầm chai rượu, đang rót rượu cho Cảnh Trường Văn, nhìn ra được, tuy rằng trên mặt là không tình nguyện, thế nhưng là áp lực sợ hãi làm cho người có cảm giác được nàng rất đáng thương.
-Những thứ này là tiền tiêu từ khoản Cảnh cục trưởng thu lấy từ các xí nghiệp, vậy đến cùng có bao nhiêu tiền dùng đến các hạng mục ổn định trị an Hồ Châu, thì không ai biết rõ, nhưng mà cũng có thể tra được đấy, đó chính là người nhận thầu mấy cái hạng mục này, chính là em vợ của cục trưởng Cảnh Trường Văn, nghe nói là tại tỉnh thành đăng kí một công ty trên Internet, tất cả đều có thể điều tra . Lưu Chấn Đông nói ra.
Kỳ thật không cần dùng đến cái gì khác, chỉ là một đoạn video này thì là đã có thể đem Cảnh Trường Văn đá ra khỏi Hồ Châu rồi, nhưng chỉ là đá ra thì quá đơn giản, đánh rắn không chết mà còn có thể bị cắn ngược, Đinh Trường Sinh không muốn làm chuyện hạ sách như vậy, nếu như muốn làm, thì phải đánh rắn cho chết đấy…
Đinh Trường Sinh cầm qua Laptop, ấn mở xem video trong USB, tuy rằng quay chụp không chuyên nghiệp, đương nhiên, đây không phải điện ảnh, không có khả năng chu đáo, thế nhưng là khuôn mặt của Cảnh Trường Văn thì nhìn thấy rõ ràng đấy, Cảnh Trường Văn đã làm cái gì cũng là rất rõ ràng, như vậy là đủ rồi.