La Bàn Hạ gọi cho mình nhiều cuộc điện thoại như vậy, nếu không hồi đáp, thì cũng không coi được, cho nên sau khi gọi điện thoại cho Thạch Ái Quốc xong, Đinh Trường Sinh liền gọi lại cho La Bàn Hạ.
-Đinh Trường Sinh, cháu đang ở đâu? Như thế nào gọi điện thoại mà không được vậy?
La Bàn Hạ tuy rằng cưỡng chế lấy chính mình đang tức giận, bởi vì Đinh Trường Sinh không phải là thuộc hạ của mình, mình cũng không đáng cùng hắn phát hỏa, hơn nữa việc này vẫn là muốn nhờ đến hắn.
-La bí thư, xảy ra chuyện gì? Điện thoại cháu để quên trong xe, cháu mới từ trong nhà lãnh đạo trên tỉnh đi ra...
Đinh Trường Sinh biết vụ việc giáo sư Hồ Châu bãi khóa, nói không chừng La Bàn Hạ gọi cho hắn cấp bách như vậy chính là bởi vì chuyện này, cho nên lúc mở miệng liền phá hỏng ngay ý định của ông ta. -Cháu….cháu, không ở Hồ Châu sao? Chú mới cùng Lý bí thư liên lạc qua, hắn nói cháu đang còn ở tại Hồ Châu mà..
-Cháu đã chạy về Giang Đô rồi, lãnh đạo Thạch chủ tịch tìm cháu có việc, cháu cũng vừa nói chuyện xong, La bí thư, tìm cháu có việc sao?
Đinh Trường Sinh trong lòng thầm mắng Lý Thiết Cương không có phúc hậu, lão tử hao tâm lao lực làm việc cho ông, tình huống tại Hồ Châu là cái gì bộ ông không biết sao a, còn lôi đầu lão tử ra?
-Hả, cháu đã quay trở về tỉnh? Ai…chẳng qua là vụ việc khất nợ của giáo sư khu Tân Hồ kia, , bây giờ nói cũng chưa giải quyết được, cũng tìm không thấy cháu, dù cháu đã không còn ở chỗ này, nhưng vấn đề vẫn còn rất nhiều, cháu xem lại cháu kìa..
-Ai ai, La bí thư, chú không cần nói để cháu quay trở về hiệp trợ việc này, cháu làm không nỗi đâu, hơn nữa, bây giờ cháu đã không còn là cán bộ địa phương Hồ Châu rồi, việc này chú tìm đến cháu, thì các đồng chí địa phương nhất định là có ý kiến, Hồ Châu có nhiều cán bộ như vậy, chú lại tìm đến cháu, mọi người nhìn vào sẽ rất khó chịu, hơn nữa, cháu cũng không phải là ngân hàng, nên cũng không có tiền để xuất ra trả đâu a… Đinh Trường Sinh huyên thuyên từ chối nói.
-Nhưng …. việc này...
-La bí thư, trừ bỏ chuyện này ra, còn các chuyện gì khác thì có thể trao đổi được, nói thật cháu không có cái bản lãnh để giải quyết vấn đề ợ lương các giáo sư khu Tân Hồ đâu..
-Ừ…,vậy được rồi, coi như chú chưa nói gì, cứ như vậy đi. …
La Bàn Hạ buồn bực, mình từ trước giờ thật đúng là chưa bị ai cự tuyệt qua như vậy, Đinh Trường Sinh tiểu tử này thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cấp a.
-Bí thư, vậy bây giờ như thế nào đây?
Dương Trình Trình cùng Lâm Xuân Hiểu hiện tại cũng đang ở tại phòng làm việc La Bàn Hạ, thấy La Bàn Hạ buông điện thoại xuống, hai mặt nhìn nhau, nhìn đến cũng biết là sự tình không thuận lợi rồi.
-Hắn đã quay về tỉnh thành, đồng thời cũng không muốn nhúng tay vào việc này, đây cũng là nằm trong dự kiến của tôi, bước tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Hiện giờ bên cục tài chính thành phố đang còn bao nhiêu tiền? La Bàn Hạ hỏi Lâm Xuân Hiểu.
-Bí thư, nhiều nhất chỉ còn tầm hai trăm vạn, đây đã là cực hạn rồi, nếu muốn thêm …thì cũng chỉ có cách là bớt xén tiền bạc từ bên các hạng mục khác.. .
Lâm Xuân Hiểu giải thích.
-Các hạng mục khác có hạng mục nào chưa cần dùng đến tài chính gấp gáp ?
La Bàn Hạ thở dài hỏi.
-Hiện giờ chỉ có ba hạng mục là còn có tài chính, một là tài chính cho hạng mục giải tỏa và di dời khu thành cũ của thành phố, hai là tài chính dùng cho cứu tế thiên tai hỏa hoạn, ba là tài chính tu sửa hồ Lạc Mã.
Lâm Xuân Hiểu nói một hơi về tài chính của các hạng mục.
-Khu thành cũ phải cải tạo di dời thì phải làm, hơn nữa không thể ngừng, còn tài chính dùng cho cứu tế thiên tai hỏa hoạn..ừ, hiện tại không có thiên tai gì, hay là trước đem tài chính cứu tế dịch chuyển một phần đi, nhớ kỹ, khu Tân Hồ phải làm cho đúng hạn, Dương Trình Trình cô thì được điều từ huyện Thanh Hà lên, nhìn trúng có là người có năng lực làm kinh tế, nhưng cô làm chủ chánh khu Tân Hồ cũng có nửa năm rồi, nhưng động tác thật sự là quá chậm, cò phải làm thêm mau, phải nhanh giống như khu khai phát vậy, nhất định phải mau chóng làm cho khu Tân Hồ khôi phục công năng tự tạo máu, chứ còn cứ truyền máu thì không phải là biện pháp . La Bàn Hạ nghiêm khắc nói.
-Vâng, Tư bí thư, em sẽ cố hết sức .
-Không phải là hết sức, mà là nhất định phải làm được .
Nhất định, làm sao có khả năng chứ? Hơn nữa trong tâm của Dương Trình Trình hiện tại đã không còn ở tại Hồ Châu rồi, lại càng không tại khu Tân Hồ, chồng nàng vừa truyền đến tin tức, bí thư Tỉnh ủy không có tới cơ quan, không có ai biết là bí thư tỉnh ủy đi đâu , trong khi chồng nàng là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, lại không biết lãnh đạo của mình đi đến nơi nào, điều này chẳng lẽ bình thường sao?
Nghĩ đến như vậy Dương Trình Trình liền trong lòng một mảnh lạnh lẽo, chính mình vẫn đang luôn nghĩ như thế nào để thoát khỏi quẫn cảnh trước mắt, thậm chí nghĩ tới việc phải rời khỏi khu Tân Hồ, rời khỏii Hồ Châu, để quay trở về tỉnh công tác, nhưng hiện tại nhìn thấy, điều này đã trở thành hy vọng xa vời. Tại sao nàng một mực lên chức, chuyện này không đơn thuần là chính nàng có năng lực, mà là bởi vì chính nàng có một có lão công đang làm chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, mà nhà mình cùng La gia là có quan hệ như thế nào, chính lão công mình cùng La Minh Giang quan hệ thân cận như thế nào thì chính nàng rất rõ ràng, cái gọi là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn không thể đúng hơn trong trường hợp này.
Dương Trình Trình trong tình trạng kiệt sức quay trở về nhà, vừa vào nhà mở đèn trong chớp mắt, nàng bị dọa nhảy dựng, lão công mình đang ngồi tại phía trên ghế sofa trong nhà, trước đó không có bật đèn lên, nhìn giống như là một cương thi.
-Sao anh lại tới đây?
Dương Trình Trình hỏi.
-La bí thư đã xảy ra chuyện, nên anh tranh thủ đến đây muốn gặp em một chút, lần sau nếu có gặp lại có thể là không còn dễ dàng". -La bí thư đã xảy ra chuyện? Em còn cho rằng chỉ là lời đồn, vậy còn anh thì như thế nào? Có khả năng bị liên lụy không?
Dương Trình Trình ngồi xổm trước mặt chồng mình, vội hỏi.
-Anh là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, hắn, những chuyện của bọn họ thì có chuyện nào mà anh không biết, hơn nữa, La Đông Thu còn âm thầm nhờ anh làm bao nhiêu việc, làm sao mà anh thoát khỏi không liên lụy chứ? Hiện tại đã không còn đường tránh rồi, anh đến đây là để nói về chuyện này, có mấy tấm thẻ ngân hàng em phải cất giấu cho kỹ, số tiền bên trong không nhiều lắm, nhưng cũng đủ chúng ta sinh hoạt nửa đời sau, trên danh nghĩa tất cả đều là lấy tên người khác mở tài khoản, bọn họ sẽ không tra được, nếu anh xảy ra chuyện, thì hãy thay anh chiếu cố tốt con chúng mình cùng ba mẹ". -Không có khả năng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu....
Dương Trình Trình kinh ngạc, lão công đây là bàn giao hậu sự rồi, tuy rằng nàng là một nữ cường nhân, nhưng khi tại trong nhà, nàng vẫn là một người đàn bà yếu đuối, cho nên khi chuyện đại sự xảy ra như vậy, đã làm cho nàng rất rối loạn.
-Nhớ kỹ lời nói của anh, anh đi trước đây nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng con của chúng ta, mặt khác, nếu thật sự thấy không ổn, thì cái chức bí thư khu này em cũng đừng làm nữa, từ chức đi a, quay về tỉnh thành chiếu cố tốt gia đình, đem con bồi dưỡng cho thật tốt thật mạnh mẽ, em chỉ là một người đàn bà mà tự mình lăn lộn quan trường, thì không dễ dàng đâu.. .
Nhìn chồng mình đi vào màn đêm , Dương Trình Trình đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, đây là chuyện gì vậy a? Một cước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục, sự tình chuyển đổi quá nhanh vĩnh viễn làm cho người khó mà nhận lấy, làm người không thể thích ứng kịp tốc độ biến hóa của thế gian... Đinh Trường Sinh đến tỉnh thành liền trực tiếp đi đến trong nhà Thạch Ái Quốc, lúc này Thạch Ái Quốc hẳn là còn chưa ngủ, bí thư Tỉnh ủy gặp chuyện không may, chẳng khác gì quan trường tỉnh Trung Nam đang bị động đất...