Đinh Trường Sinh quả nhiên là thật khó xử, không có biện pháp nào khác, đành chờ đợi đến lúc gặp Lý Thiết Cương thì sẽ giải thích, bởi so sánh giữa Lý Thiết Cương và Thạch Ái Quốc , hắn vẫn là tin tưởng Thạch Ái Quốc hơn, hơn nữa công tác kỷ ủy đối với hắn mà nói thì lực hấp dẫn chẳng phải là mạnh mẽ lắm.
Tại trên phố tùy tiện ăn chút gì sau quay trở về biệt thự Tưởng Mộng Điệp, lúc này Đỗ Sơn Khôi cùng Tưởng Mộng Điệp cũng chưa ngủ, còn Khấu Oánh Oánh đang ở ký túc xá trường, cho nên không có ở tại nơi này.
-Trường Sinh, sau lại quay trở về đây?
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh, Đỗ Sơn Khôi hỏi.
-À…em trở về xử lý chút chuyện, giờ đây có chuyện muốn nói cho hai người biết, Mộng Điệp, cô chính mình tự quyết định đi, nếu muốn ra nước ngoài, thì mau chóng tiến hành, còn sự tình trong nước thì có thể để cho anh Đỗ ca giúp cô xử lý … . -Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Tưởng Mộng Điệp đang ăn kem, kinh ngạc hỏi, Đinh Trường Sinh đây là ý tứ đuổi mình rời đi khỏi quốc nội, nói thật, từ khi có Đỗ Sơn Khôi theo bảo vệ mình tới chỗ này, lá gan của mình đã thật lớn hơn rất nhiều, sự tình đáng sợ dần dần tại trong não mình phai nhạt đi, nhưng khi Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, nàng mới hiểu được, nguy hiểm kỳ thật cũng chưa toàn bộ tiêu tán, đám người kia vẫn có khả năng tùy lúc lại đến tìm chính mình.
-Không có gì, có khả năng tôi không còn ở lại tỉnh thành nữa, anh Đỗ sẽ cùng với tôi cùng quay trở về thành phố Bạch Sơn, nơi đó là một địa phương nhỏ, không so được với trên tỉnh thành, cho nên cô sớm một chút đi ra nước ngoài thì tốt hơn, sự tình xí nghiệp quốc nội có thể mướn người quản lý, anh Đỗ ca sẽ giúp cô kiểm tra là được rồi . Đinh Trường Sinh uống một hớp trà, nói.
-Quay trở về Bạch Sơn?
Đỗ Sơn Khôi nghe Đinh Trường Sinh nói trở về Bạch Sơn, không xác định được hắn trở về là có ý gì.
-Em nhận được lệnh điều đi, đến Bạch Sơn nhận công tác, đối với chỗ đó em vẫn chưa quen thuộc, anh cùng đi với em, có chuyện gì thì giúp em xử lý một chút .
Đinh Trường Sinh xoay mặt đối với Đỗ Sơn Khôi nói.
-Tôi đây cũng đi theo …
Tưởng Mộng Điệp cầm ly kem ly đến trên bàn để xuống, nói.
-Cô đi Bạch Sơn để làm cái gì, xí nghiệp của nhà cô thì đều ở tại Hồ Châu cùng tỉnh thành, đi đến đó để thưởng ngoạn à?
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói.
-Cái gì thưởng ngoạn a, Trường Sinh, tôi nghe chị tôi nói, anh ở tại Bạch Sơn có cùng với người mở một cái xưởng chế thuốc, tôi có thể nhập vào cổ phần, như anh đã nói, tôi có thể mời người quản lý thay tôi quản lấy mấy cái xí nghiệp ở đây, anh đi đâu thì tôi theo đó, chứ ở lại thì tôi rất sợ hãi. Tưởng Mộng Điệp hờn dỗi nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, vậy là mình lại bị đeo bám như keo dính chó rồi..
-Cô muốn sao thì cứ tự nhiên, bất quá việc này cô phải cùng chị của cô thương lượng một chút, bằng không đến lúc đó nói là tôi không chiếu cố cô .
Đinh Trường Sinh dặn dò.
Tưởng Mộng Điệp cao hứng đi trên lầu liền gọi điện thoại cho chị của nàng, lúc này Đỗ Sơn Khôi mới có thể cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện bí mật
-Cậu nghĩ như thế nào lại đến thành phố Bạch Sơn, nếu quay lại thì nên quay về Hồ Châu a, tại Bạch Sơn cậu không quen người nèo cả, lại còn có lão Hạ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ kia, đây chính là kẻ cùng cậu có cừu oán, vì chuyện tình của Hạ Phi, lão có thể từ bỏ ý đồ sao?
Đỗ Sơn Khôi nhắc nhở.
-Um….em không có biện pháp khác, đây là ý của Thạch bí thư, hơn nữa, ông ấy cũng là vì tốt cho em, Hạ chủ nhiệm chắc không dễ thù vặt như vậy, hơn nữa, sự tình đã đi qua lâu như vậy, hơn nữa em quay về là làm bí thư khu ủy khu Bạch Sơn, ông ta không làm gì em đâu . Đinh Trường Sinh tự tin nói.
-Được rồi, nếu cậu nắm chắc là được .
Đỗ Sơn Khôi nói.
-Em cũng không lo lắng Hạ chủ nhiệm đâu, điều em lo lắng nhất chính là Kha Tử Hoa cùng Thành Công, có một số việc anh không biết đâu, em cũng không nắm được chứng cớ, nhưng theo trực giác của em, Kha Tử Hoa đã không còn là Kha Tử Hoa năm xưa rồi, Thành Công cũng vậy, lần trước khi em đi đến làm vụ án của Tôn Truyền Hà, cảm giác của em thật không tốt về hai người này, cái cảm giác không tốt lắm, cho nên, lần này anh phải cùng đi với em.. .
-Này ….không cần nói, cậu đi đâu thì tôi đi đó…
Đỗ Sơn Khôi sảng khoái nói.
-Vậy là tốt rồi, hảo huynh đệ, đến Bạch Sơn thì về nhà sẽ dễ dàng hơn.
Đinh Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Đỗ Sơn Khôi nói.
…………………………………………………………………………………………. Lương Khả Ý bàn tay bắt lấy xuôi theo bồn tắm đứng lên, nhìn vào tấm gương lớn trên vách tường tường tận xem xét thân thể của mình, đây đúng là một thân thể gần như hoàn mỹ, da thịt nàng như tuyết trắng non mịn, hai chân mảnh mai thon dài, đôi bầu vυ" cho dù chưa có chồng khai phá mà vẫn no đủ mượt mà, bên dưới cái bụng bằng phẳng căng sáng da mịn, nơi ẩn mật đào nguyên quý giá nhất no đủ đẫy đà.
Lương Khả Ý kìm lòng không được đưa tay vươn hướng phía đào nguyên da^ʍ mỹ của mình, , loại tự an ủi này chỉ là ngẫu nhiên đấy, làm một người phụ nữ thời đại tri thức mới, nàng đối với chuyện này rất mở, nàng tự mình chế định một điểm mấu chốt, đây chỉ là một loại thuốc trên nhục thể của mình, chỉ cần mình có thể bảo chứng không để cho đàn ông xâm phạm tùy ý là được, lâu nay nàng g vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lấy điểm mấu chốt này.. -Á….
Lương Khả Ý hai chân dạng them ra, gia tăng tốc độ của bàn tay mình trên cái khe thịt non âʍ ɦộ, càng phát ra tiếng rên hưởng thụ loại tự an ủi này, giây khắc này, tại trong cảm giác của nàng, ý da^ʍ cùng tính chân thật yêu không xê xích bao nhiêu, thậm chí tới một mức độ nào đó còn thắng một bậc.
Ngay lúc Đinh Trường Sinh cũng đang tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, ngoài ý muốn thu được tin nhắn Lương Khả Ý: “ Đã ngủ chưa?..”
“ Chưa, có việc gì?"
Đinh Trường Sinh trả lời.
-Ngày mai cùng một chỗ ăn một bữa cơm a, có việc chị muốn hỏi em một chút .. .
Lương Khả Ý trả lời.
-Tốt, sáng mai cùng một chỗ ăn điểm tâm a, tại cửa hàng cháo đậu Lưu Ký nhé...
-Được, bảy giờ chị đến đúng giờ.
Lương Khả Ý cười cười, trả lời.
Đinh Trường Sinh không biết Lương Khả Ý tìm mình có chuyện gì, cho nên sáu giờ đã đi đến mặt sau của khu cư xá Tỉnh ủy, đầu phố bên kia là cửa hang cháo đậu Lưu Ký, nơi này sớm đã ồn ào tiếng người, Đinh Trường Sinh gọi một chén cháo đậu, ngồi trên một cái bàn, chờ đợi Lương Khả Ý đến.
Kém mười chưa tới bảy giờ, Lương Khả Ý cũng đến, phát hiện Đinh Trường Sinh đã đang ngồi đợi mình.
-Tới sớm vậy, ăn xong rồi à?
Lương Khả Ý hỏi.
-Haha…đi gặp cán bộ lãnh đạo, em nào dám đến muộn, em vẫn có thể ăn thêm một chén nữa, mới một chén không đủ đâu.. . Đinh Trường Sinh lại gọi hai chén cháo đậu, Đinh Trường Sinh cứ như vậy chầm chậm ăn, một chút cũng không có cấp bách, hắn bây giờ là một thân nhẹ vô quan, cho nên toàn bộ sự tình đều có thể chậm rãi để từ từ sẽ đến…
-Nghe nói em muốn tới Bạch Sơn?
Lương Khả Ý ăn vài miếng, ngẩng đầu hỏi, hiển nhiên lực chú ý của nàng không ở trên chén cháo đậu.
-Vâng, làm sao chị biết? À…. đúng rồi, chị đang công tác ở đâu chứ..Ài… bên trong quan trường không có bí mật nào giữ được lâu, quả nhiên là không giả a .
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
-Em cũng đừng có thở dài, cái vị trí kia bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, phòng tổ chức cán bộ Bạch Sơn nhiều lần báo cáo lên, ngay cả bí thư thành phố Bạch Sơn cũng nói chuyện điện thoại với Ấn chủ nhiệm mấy lần, nhưng Ấn chủ nhiệm vẫn không nhả ra người nào, nguyên lai là lưu lại để chỗ cho em, nói đi, kế hoạch này là từ lúc nào vậy ? Giấu có thể đủ sâu đấy… Lương Khả Ý chế nhạo nói.
-Ai, trời đất chứng giám, em thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa tối hôm qua em cũng mới biết được, không nói gạt chị, đến bây giờ cũng chưa xác định được, em rốt cuộc có thể đi được hay không? .. .
Đinh Trường Sinh kêu khổ nói.
-Là Lý bí thư không thả người à?
Lương Khả Ý nói.
-Ha ha, em từng nghe nói qua phụ nữ thông minh quá thì sẽ ế chồng a, nếu chị cứ một mực thông minh như vậy, sau này thật khó mà nói …
Đinh Trường Sinh trêu nói.
-Đinh Trường Sinh, miệng của em lại phun bậy phải không? Chị tìm em chính là muốn nói cho em biết, cái vị trí kia không tốt làm đầu, nếu đã có người nhiều như vậy nhìn chằm chằm vào, em cứ đến nhận lấy cái vị trí đó, liền vô hình trung đắc tội với một bộ phận người, em nên cẩn thận một chút… . Lương Khả Ý không để ý lời nói Đinh Trường Sinh, cảnh cáo nói.
-Em minh bạch, tất cả là do mệnh, thân bất do kỷ a.
Đinh Trường Sinh cảm khái thở dài.
………………………………………………………………………………………..
Ấn Thiên Hoa vì dựa vào Lương Văn Tường, đối với cô con gái bảo bối này của Lương Văn Tường vẫn luôn là tín nhiệm có thừa, có việc gì muốn thông qua Lương Văn Tường thì cũng nhờ cô con gái bảo bối này nhắn dùm, cho nên đối với Lương Khả Ý, Ấn Thiên Hoa vẫn là rất quan tâm đến..
-Đi xuống dưới địa phương rèn luyện? Cháu có ý tứ gì?
Ấn Thiên Hoa nhìn Lương Khả Ý đột nhiên đưa ra vấn đề này, nhất thời không hiểu được trong lòng cô gái này suy nghĩ cái gì, lâu nay một điểm dấu hiệu cũng đều không có báo trước…