Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 217: Không cùng chung chí hướng



CHƯƠNG 169: KHÔNG CÙNG CHUNG CHÍ HƯỚNG.

Bởi vì là được đi công tác đến Bắc Kinh, sau khi trở về sẽ có rất nhiều tờ hóa đơn đàng hoàng hợp lệ ký tên để thanh toán tiền, cho nên Đàm Khánh Hổ đi ra bên ngoài mua không ít các loại quà cáp.

Có thể nói Đàm Khánh Hổ lăn lộn đến trên vị trí này, không đơn thuần chỉ là dựa vào quan hệ, mà còn là dựa vào khả năng nịnh bợ, chính điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu có ấn tượng rất sâu.

Đinh Nhị Cẩu ở lại căn phòng để trông coi Vương Gia Sơn, còn Ngô Đồng Sơn sau khi trở về ngó sơ qua tình hình liền mất dạng luôn, chẳng qua lần này thấy điệu bộ ông ta vội vả như thế, nên Đinh Nhị Cẩu suy đoán là người này có khả năng cùng với chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn Lương Tiên Hà mập mờ cùng nhau có chung một chân, nhưng đến khi Đàm Khánh Hổ mang về tin tức mới, làm suy đoán này hoàn toàn phá sản.
– Trợ lý Đinh, cậu ra ngoài này một chút đi!

Đàm Khánh Hổ đem quà cáp ở trong tay để xuống dưới đất, đẩy ra cánh cửa căn phòng của Đinh Nhị Cẩu , nhỏ giọng nói.

Đinh Nhị Cẩu nhìn đã ông lão Vương Gia Sơn đã ngủ say, quay người ra cửa.

– Chủ nhiệm Đàm, cái gì nhiều quá vậy? Tính nhập hàng à?

– Ai dà … cái gì mà nhập hàn , rất nhiều người ở trong ủy ban huyện biết chúng ta đi Bắc Kinh công tác, nếu khi trở về mà không có mang một ít quà cáp, nhất định sẽ đắc tội với người, còn đây là phần quà của cậu, năm con vịt quay, một hủ rượu thuốc Đồng Nhân Đường, còn có mứt Bắc Kinh, đến lúc ra về đừng quên cầm mang theo đấy nhé!

Vốn là Đinh Nhị Cẩu thấy trên tay ông ta cầm nhiều quà cáp, định muốn châm chọc, nhưng khi nhìn thấy Đàm Khánh Hổ đầu đầy mồ hôi, lại đến tặng quà cho mình, ai lại không nể mặt trước khuôn mặt thân thiện tươi cười với mình, cho nên cuối cùng Đinh Nhị Cẩu đành lựa chọn bằng cách… vui vẻ nhận quà.
– Hình như phó bí thư huyện cũng đã đến Bắc Kinh, chắc là chủ nhiệm Ngô đi gặp mặt ông ta! Phần quà này là của chủ nhiệm Ngô , vừa rồi tôi có gõ cửa phòng của ông ấy nhưng không có người trả lời!

Đàm Khánh Hổ lầu bầu nói, hoặc cũng có thể là cô tình cung cấp cho Đinh Nhị Cẩu một điểm gì đó tin tức.

– Phó bí thư huyện?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Chính là phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương, vừa rồi tôi ở dưới lầu thì trông thấy tài xế của ông ta rồi, đoán chừng là cũng đến Bắc Kinh.

– Uả, chuyện này tôi cũng như ông vậy, không rõ ràng lắm, mà phó bí thư đến cũng ở chỗ khách sạn này sao?

Đinh Nhị Cẩu không biết nên hỏi.

– Ừ, ở trên tầng lầu 18 , nơi đó có ba căn phòng V.I.P, dành cho các lãnh đạo!

Đàm Khánh Hổ nhỏ giọng tựa như là tiết lộ bí mật

– Ha ha, các lãnh đạo ai cũng đều rất biết hưởng thụ nha.
– Ha ha, làm lãnh đạo mà…, thôi tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút.

Đàm Khánh Hổ cười theo lấy lòng Đinh Nhị Cẩu dù sao, ở trong quan trường không có bằng hữu hoặc địch nhân mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, lúc này Đàm Khánh Hổ lấy lòng Đinh Nhị Cẩu , đơn giản là vì lợi ích của bản thân mình mà thôi .

Vốn là ý định để cho lái xe nghỉ ngơi thêm hết một ngày , sau đó khi màn đêm xuống, sẽ chạy xe xuyên suốt trở về huyện, nhưng Ngô Đồng Sơn nói có chút việc bận cần về giải quyết , vì vậy ba người đành quyết định , sáng sớm hôm sau sẽ rời đi .

– Đã dự tính gì chưa? Khi đến con đường kia, thì xuống xe ở nơi nào?

Ngô Đồng Sơn hỏi.

Đinh Nhị Cẩu chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng Đàm Khánh Hổ thì biết rất rõ ràng , đến con đường kia là ý nói đem Vương Gia Sơn ném ở địa phương nào, lúc nào xuống xe , là ý lúc nào đem Vương Gia Sơn vứt bỏ xuống xe, có thể là cánh đồng bát ngát, có thể là khe suối rãnh mương, cũng có thể là nơi hoang vu không người ở, ít ai lui tới nơi, nhưng từ Bắc Kinh trở về huyện thì theo một đường hướng nam, những chỗ như vậy cũng không có nhiều , bởi vì đi về hướng nam, người ở nơi nào cũng đông đúc , mà nếu muốn đạt được đúng theo ý định vứt bỏ ông lão Vương Gia Sơn giữa đường , thì chỉ có thể là đi lên hướng bắc.
– Hay là chúng ta đi hướng đông bắc ra Sơn Hải Quan đi !

Đàm Khánh Hổ do dự một chút rồi nói ra .

– Hướng đông bắc? Khí hậu quá lạnh, rủi xảy ra sự tình nguy hiểm, chúng ta sẽ mang nhiều phiền toái.

Ngô Đồng Sơn nói ra .

Trên đường nghe được hai người nhỏ to thương lượng, khi Đàm Khánh Hổ nói hướng cứ hướng đông bắc đi, Đinh Nhị Cẩu rốt cuộc cũng đã minh bạch những ý định trong lời nói này, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn lửa giận, tuy rằng ông lão Vương Gia Sơn mang đến phiền phức cho ủy ban huyện, nhưng áp dụng phương thức như vậy đối đãi với một ông già 70 tuổi , thủ đoạn quá là ti tiện.

Có thể là mình không phải là người của văn phòng khiếu nại, nên không quyết định theo chủ ý của mình được , nhưng câu nói thì không thể câm nín.

– Tôi phản đối đi bất cứ tuyến đường nào khác, chúng ta sẽ trực tiếp về nhà, tôi đã cùng ông lão Vương Gia Sơn thương lượng xong , ông ta về sau sẽ không đi khiếu nại nữa, yên ổn về nhà sinh sống, chúng ta không cần phải phiền toái tính toán như vậy nữa!
Đinh Nhị Cẩu bởi vì bị kích động giận dữ nói rất nhanh.

– Trợ lý Đinh, ông ta nói như vậy nhiều lần rồi, không thể tin được, nếu ông ta sau này lại tiếp tục đi khiếu nại, cậu có chịu trách nhiệm không?

Ngô Đồng Sơn không hài lòng nói ra, vì chính ông ta mới là người phụ trách về chuyện khiếu nại.

– Tôi cảm thấy chúng ta nên tin tưởng ông lão lần này , vì cho dù là chúng ta đưa Vương Gia Sơn đến tận nước Nga , đến khi ông ta trở về nhà được, thì cũng đâu có dừng lại việc đi khiếu oan, mâu thuẫn càng để lâu càng lớn, sớm muộn gì cũng ngày bùng nổ, bây giờ tin tức truyền thông trên mạng rất thông dụng, có chuyện gì cũng lan truyền rất nhanh, chủ nhiệm Ngô, nếu xảy ra vấn đề nghiêm trọng , chúng ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu!

Đinh Nhị Cẩu không nhường nhịn chút nào nói ra .
Ngô Đồng Sơn kinh ngạc trố mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, cái thằng này trên đường đi trầm mặc ít nói, chỉ thấy khò khò ngủ say, xem ra đây cũng là một thằng khó nhai cứ không phải dễ, hắn ta nói tới nói lui vẫn không chịu lùi bước.

– Quyết định như thế này, sáng sớm ngày mai , đi hướng tay , đi đến khu vực Thái Hành Sơn.

Ngô Đồng Sơn quyết định theo ý mình không muốn bàn cãi với Đinh Nhị Cẩu nữa.

Đàm Khánh Hổ thì im lặng không nói gì, ông ta vốn là kẻ gió thổi chiều nào thì theo chiều đó, hiện tạo ông ta không dám đắc tội với chủ nhiệm Ngô Đồng Sơn , cũng không dàm chọc giận đến Đinh Nhị Cẩu.

Ngô Đồng Sơn là chủ nhiệm phòng khiếu nại huyện, ông ta thì chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, ít nhiều gì hai người nghiệp vụ cũng có liên quan qua lại, chỉ có đối với Đinh Nhị Cẩu là chẳng liên quan gì cả, nhưng Đinh Nhị Cẩu bây giờ là trợ lý chủ tịch thị trấn, tuy rằng chức vụ cũng chưa là gì, nhưng đưng đằng sau Đinh Nhị Cẩu là bí thư Khấu Đại Bằng, chưa kể là nghe có lời đồn chủ tịch Vương Bạch Lệ là dì nuôi của hắn, bấy nhiêu mối quan hệ cũng đủ để ảnh hưởng đến tiền đồ của mình rồi, cho nên Đàm Khánh Hổ đành lựa chọn trầm mặc im lặng .
– Tôi vẫn giữ lại ý kiến của tôi là đưa ông lão Vương Gia Sơn về nhà, nếu không tôi sẽ quậy tung lên mọi chuyện cho mà xem!

Nói xong, Đinh Nhị Cẩu hầm hầm đứng phắt dậy, rời khỏi phòng của Ngô Đồng Sơn

Khi Đinh Nhị Cẩu bước ra ngoài đóng cửa lại, Ngô Đồng Sơn giận tím mặt, đem đầu thuốc lá dịu mạnh trong cái gạt tàn thuốc.

– Đàm Khánh Hổ , tôi vì chuyện khiếu nại liên quan đến chuyện của các ông ở thị trấn, mà lên đến tận Bắc Kinh để giải quyết, vừa rồi ông vì sao lại im lặng, không nói lời nào khi nghe thằng nhóc đó nói như vậy?

Khi thấy Đàm Khánh Hổ không mở lời để hùa theo ý kiến của mình, Ngô Đồng Sơn cảm thấy phẫn nộ tức muốn nổi điên lên .