Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2209: Chương </span></span>2082 Sửa Chương



Tiếu Hàn trợn mắt nhìn Đinh Trường Sinh, nói:

-Em giả bộ à, để xem em có thể giả bộ tới khi nào, em có muốn biết sinh hoạt của Hồng Kỳ cùng chồng nàng hiện nay ra sao không ?

Nói xong, Tiếu Hàn nhích đến gần bên Đinh Trường Sinh, đối với nàng mà nói, Đinh Trường Sinh từ trước đến giờ là một trái nho ngon mà nàng ăn chưa được, người chính là như vậy, cái đồ vật gì mà mình không chiếm được mới làm cho trong long người ngứa ngáy khó chịu, Đinh Trường Sinh đối với Tiếu Hàn chính là như vậy.

Đinh Trường Sinh âm thầm nhích xa một chút, nhưng động tác rất nhỏ này cũng bị Tiếu Hàn thấy được, nàng nhíu mày hỏi:

-Chị đáng sợ như vậy sao? Còn lá gan của em lúc này lại nhỏ đi chứ không như lúc trước?

-Không phải lá gan của em nhỏ đi, mà là chị biến hóa quá lớn làm em có chút không hiểu, đúng rồi, Trần Hoán Cường này có bối cảnh ra sao vậy?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.

-Là tổng giám đốc của một công ty mới xuất hiện ngoài thị trường, nhưng ông ta không phải là nhà giàu mới nổi, trước đó là một quan lớn, công tác tại ủy ban cải cách và phát triển quốc gia , về sau từ chức ra ngoài làm kinh doanh, lúc này mới phát huy bản lãnh của ông ta, như thế nào, có muốn chị giới thiệu em với ông ta để trò chuyện, nói không chừng có thể giúp gì được cho em đấy?

Tiếu Hàn liếc nhìn một cái liền bắt được ý tứ của Đinh Trường Sinh trong lời nói, hắn hỏi đến không phải là hỏi đến mối quan hệ giữa mình và Trần Hoán Cường rốt cuộc là cái gì, mà là hỏi đến bối cảnh địa vị của Trần Hoán Cường.

- Thôi đi, ông ta là thương nhân, em là quan viên, nghiệp quan nếu đi lại quá gần thương nhân thì không phải là chuyện tốt gì .
Đinh Trường Sinh nói, tuy rằng trong lòng nghĩ đến cũng nên cùng lão Trần Hoán Cường trao đổi, nhưng tại trước mặt Tiếu Hàn người đàn bà này không thể toát ra cái loại ý muốn này, nếu không thế nào cũng người đàn bà này lợi dụng tình thế…

-Nói vậy cũng không đúng, nếu không có cái loại gọi là thương nhân này, thì những người làm quan như em làm cách nào để bò lên chức cao hơn, không phải là cùng những thương nhân này lợi dụng lẫn nhau, bọn họ lợi dụng các người kiếm được nhiều tiền hơn, các người lợi dụng bọn họ lập chiến tích để bò lên trên, nói trắng ra, chuyện này rất là bình thường, bộ em không có ý như vậy sao?

Tiếu Hàn bỉu môi nói.

-Ai, chị thật là không hổ danh chủ biên báo chí a, vốn chỉ là một sự kiện bình thường, đến tay báo chí của các người như chị, kỹ nữ muốn lập đền thờ cũng sẽ thành công..ai…. bút của phóng viên báo chí và văn nhân không phải là đùa giỡn được…
Đinh Trường Sinh lắc đầu cười khổ nói.

Tiếu Hàn nhìn ra cửa, đột nhiên nhỏ giọng nói:

-Trường Sinh, hiện tại thì chị cái gì cũng không có, cho nên phải đu vào Trần Hoán Cường để nửa đời sau có tiền dưỡng lão, nam nhân bây giờ không đáng tin cậy, chị chỉ có thể tự dựa vào bản than mình, em có minh bạch khổ tâm của chị không?

Tiếu Hàn có chút say, đôi mắt lờ đờ mê hoặc, lời này đúng là nói thật, đàn bà đã trải qua một lần hôn nhân, đã đến cái tuổi này, mặc dù là nàng là loại đàn bà thành thục xinh đẹp, nhưng dĩ nhiên điều này không phải là tiền vốn của nàng rồi, cái loại đàn bà thành thục xinh đẹp đã từng có chồng không phải là nam nhân nào cũng yêu thích, với lại đã là thành thục chín mọng rồi, thì cách đến thời gian tàn úa cũng không còn bao xa, cho nên Tiếu Hàn rất là cấp bách, nam nhân không đáng tin cậy, thì chỉ có thể là dựa vào chính mình, vì nửa đời sau chính mình mà có quyết định.
-Nhưng nếu dựa vào lão Trần này thì ổn thỏa sao? Chị có xác định là sẽ kết hôn với lão Trần này không? Làm một bên biên tập báo pháp chế, thì thế nào cũng hiểu biết một chút về pháp luật a, còn nếu chị không kết hôn, tài sản của lão cùng chị đâu có quan hệ gì đâu...

Đinh Trường Sinh nhắc nhở.

-Chị biết, bây giờ chị không muốn kết hôn nữa, cho nên chị muốn tìm cái hạng mục nào đó để cho lão Trần đầu tư vào, đứng tên pháp nhân cổ đông phải là chị, cái hạng mục đó chị là chủ nhân, bên nơi em có cái hạng mục nào tốt không? Một khi đã đầu tư, cho dù là cái hạng mục này không sinh lời kiếm tiền, đem bán thì chị cũng kiếm được một số tiền lớn a .

Đinh Trường Sinh bật cười, Tiếu Hàn a Tiếu Hàn, chị còn đánh cái chủ ý này sao, lão Trần đã là hồ ly rồi, có mắc mưu hay không thì chưa nói, bởi vì đã là đầu tư hạng mục, nào có dễ dàng muốn lui ra ngoài lúc nào thì lui như vậy chứ?
Bất quá lời nói của Tiếu Hàn lại khiến cho Đinh Trường Sinh lại càng muốn cùng Trần Hoán Cường trao đổi về công việc, chỉ cần Tiếu Hàn có thể tìm tới hạng mục tốt, Trần Hoán Cường có thể đầu tư, đây là một cái ý kiến hay.

Hai người đang tán gẫu, thì Trần Hoán Cường gõ cửa tiến vào, bất quá làm Đinh Trường Sinh bất ngờ biến sắc, Trần Hoán Cường vốn là theo lễ tiết nên mời Đường Cửu Sơn vào trong phòng ngồi chơi một chút, bọn họ đều thường xuyên đên noi này, tới đây thường là hội kiến khách nhân hoặc là uống trà nói chuyện phiếm, nếu như muốn vui chơi, phía sau có nhà tắm hơi cùng sòng bạc, còn nếu muốn chơi bời với gái gú, nơi này cũng có mỹ nữ xinh đẹp trẻ trung, chỉ một câu, chỉ cần là ngươi có tiền, tại nơi này cái gì cũng cũng có thể làm được.
-Khéo như vậy, Trần tổng…. lão nhận thức người này sao?

Đường Cửu Sơn khinh thường nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.

Đinh Trường Sinh ngược lại không cần để ý tới….con bà nó, lão tử đêm nay tìm đến đúng là ngươi, nếu ngươi đã đến đây, vậy bây giờ giải quyết cũng tốt, hắn nhếch chân bắt chéo, cầm lấy ly rượu đỏ vừa rồi Tiếu Hàn đưa cho, cũng là xem thường không thèm nhìn Đường Cửu Sơn.

-Như thế nào? Lão Đường, các người quen nhau?

Trần Hoán Cường cũng giật mình, Đinh Trường Sinh làm sao có lại biết Đường Cửu Sơn chứ, bất quá trong chớp mắt Trần Hoán Cường liền minh bạch chuyện gì xảy ra, hai người này nhận thức, nhưng mối quan hệ tuyệt không phải là cùng chung một con đường..

-Nào chỉ là nhận thức, vị tiên sinh này là người cuồng loạn, thủ hạ Long Thất của tôi đã từng bị hắn ám toán.
Đường Cửu Sơn cắn răng nói.

-Ngồi đi, đêm nay tôi đến đây chính là tìm ông, ông đã tự mình đến đây, tôi đỡ mất công đi tìm, hôm nay có vấn đề gì, chúng ta sẽ nói cho rõ ràng, từ trước đến nay nguyên tắc làm việc của tôi là đường đường chính chính, việc lén lút kia trộm đạo thì chưa bao giờ làm, cho nên bình thường thì người ta nói tôi là chính nhân quân tử, điểm này chị Tiếu Hàn có thể làm chứng.

Đinh Trường Sinh nhìn về phía Tiếu Hàn bên cạnh, hành động này làm cho sắc mặt Trần Hoán Cường không được tốt ..

-Cùng cậu nói chuyện? Ưm… lão Trần.. tiêu phí đêm nay tốn bao nhiêu thì cứ tính trên người tôi.. .

Đường Cửu Sơn hiển nhiên không muốn cùng Đinh Trường Sinh nói nhảm nhiều, không phải là không muốn nói, mà là không dám, lúc này trong người của hắn không có mang theo đồ vật gì phòng thân, ngay cả đám thủ hạ cũng không có bên cạnh người, đám này đang ở bên ngoài đại sảnh chờ, bởi vì hắn cho rằng tại Thịnh Thế Vương Triều còn có người dám động đến mình sao? Nhưng hắn vạn vạn không ngờ Đinh Trường Sinh lại tới nơi này, đã vậy còn là đang ở bên trong phòng của Trần Hoán Cường, trong lúc nhất thời cũng không kịp hỏi Trần Hoán Cường rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Trần Hoán Cường thì lo lắng mình bị thay Đinh Trường Sinh gánh tội, Đường Cửu Sơn là cái dạng người gì thì hắn làm gì mà không biết, xem ra Đường Cửu Sơn cùng Đinh Trường Sinh có cừu oán, mà Đinh Trường Sinh vừa vặn ở trong phòng mình, điều này làm cho Trần Hoán Cường rất khó xử, cho nên chỉ tìm cách hoà giải.

-Nếu tất cả mọi người nhận thức, vậy chi bằng nể mặt mũi tôi, có chuyện gì sau này hãy nói, đã gặp mặt thì đều là bằng hữu, làm gì mà khẩn trương như vậy chứ?

Trần Hoán Cường nói.

-Lão Trần, việc này cùng lão không quan hệ, là chuyện giữa tôi cùng hắn, tôi biết Long Thất tài nghệ không bằng cậu, việc này cũng đả xem như là lật thiên rồi, Đinh tiên sinh, bây giờ cậu muốn cái gì đây?

Đường Cửu Sơn hiện tại muốn nhất đúng là thoát thân..