Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 227: Chuẩn đoán bệnh



CHƯƠNG 178 : CHUẨN ĐOÁN BỆNH.

Đinh Nhị Cẩu đưa ra cho Vương Gia Sơn một điều kiện không thể cự tuyệt, đây là điều Vương Gia Sơn tha thiết ước mơ, ông ta đã lớn tuổi , chắn sẽ có ngày rời khỏi thế giới này, con trai chết sớm , không có đời sau thờ phụng , cơ hồ đối với chuyện sau này của mình không ôm điều gì hi vọng , vì thế thời gian lâu nay ông ta không còn chữa bệnh cho ai nữa, thậm chí còn nghĩ đến uống thuốc ngủ chết đi .

Nhưng Đinh Nhị Cẩu lại tạo cho ông một niềm hi vọng mới , cũng có thể nhận ra được , người trẻ tuổi này không giống như là chỉ nói suông mà không có thực hiện.

– Cháu nói là sự thật?

– Vâng, ông nội à, chẳng lẽ bây giờ phải thề ông mới tin cháu? Cháu cũng không có cách nào khác nữa, vậy ông tự mình xử lý đi.

– Cháu nói nói cây cổ thụ kia có thể làm được một cỗ quan tài tốt?
– Cháu đã hỏi qua ông thợ mộc của thôn Lê Viên, nhất định là loại tốt , ngày nào đó nếu ông muốn xem trước, cứ gọi điện thoại cho cháu , cháu đưa ông đi xem , nếu ông muốn làm cỗ quan tài trước,cháu lập tức nhờ người đốn ngã làm thành quan tài liền, để lại trong phòng, dùng vải đỏ đắp lên , ông có ý như vậy không?

– Được, một lời đã định, ông sẽ đồng ý với điều kiện của cháu.

Vương Gia Sơn cuối cùng cũng đồng ý giao dịch với Đinh Nhị Cẩu, bắt đầu dạy hắn như thế nào, lúc mới bắt đầu nếu như nhìn qua , nghe thấy , hỏi rồi bắt mạch …Đinh Nhị Cẩu cảm thấy nếu nói là Vương Gia Sơn đúng là có thể xem trị bệnh rất giỏi , cũng không phải là quá đáng đấy, nhưng đối với hiệu quả trị liệu thuốc Đông y, Đinh Nhị Cẩu một mực không có bao nhiêu tin tưởng.
– Cháu bây giờ nhịp mạch chạy tán loạn vô lực, chả giống chút nào là nhịp mạch của một người tuổi trẻ, sờ tới sờ lui xem qua tựa như là mạch của người 40 tuổi tình trạng của cháu khá là nguy hiểm đấy.

– Ông nội, cháu là người nhát gan, ông không nên làm cháu sợ được không ? Cháu còn phải sinh cháu trai cho ông đấy, ông thì ngược lại nói giống như là lời phán quyết tử hình cháu vậy.

Đinh Nhị Cẩu kêu khổ nói.

– Ông đây nói cũng là sự thật, cháu cũng là may mắn gặp được ông , hừ…nếu không chữa trị kịp thời, không quá một năm nửa, ƈôи ŧɦịŧ của cháu khó mà dậy nỗi, nếu là uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì còn có thể ngóc đầu dậy, nhưng đó cũng là vội vàng mạnh mẽ một chút rồi lại trở về như cũ.

– A, nghiêm trọng như thế sao, có biện pháp nào tốt để chữa không vậy ông ?
– Ông không phải đã nói rồi sao, nhờ có gặp được ông, nếu không thì cháu tiêu rồi !

Đinh Nhị Cẩu lúc này từ từ suy gẫm lại, Vương Gia Sơn không phải là người đầu tiên nói hắn túng dục quá độ, trước kia Đỗ Sơn Khôi cũng đã từng nói qua , chẳng lẽ mình vì như vậy mà bị móc rỗng thân thể? Không thể nào đâu…

Vốn là Đinh Nhị Cẩu định phải lập tức đi, nhưng lại bị Vương Gia Sơn giữ lại bắt uống hai tô lớn thuốc Đông y, khổ cho Đinh Nhị Cẩu thuốc hôi như mùi gia súc hắn phải bịt mũi lại mới uống xong .

– Đây là mười thang thuốc Đông y, lấy về sắc thuốc uống mỗi ngày, nhất định phải uống , cháu có uống hay không thì ông bắt mạch liền biết được, ông bây giờ lo lắng không phải là vì sức khỏe của cháu, mà là vì mình cái quan tài kia , nếu cháu bị hỏng rồi thì ông sẽ tìm ai mà đòi quan tài đây?
Vương Gia Sơn vui vẻ đưa Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà mình , đây là lần đầu tiên từ khi con trai mình qua đời , ông mới thấy trong lòng mình thật là cao hứng.

Đinh Nhị Cẩu vừa rời khỏi thì bỗng trước cổng nhà có tiếng kêu vang.

– Ông ơi…ông ơi… !

Vương Gia Sơn nhìn ra ngoài thì thấy một thiếu phụ có bộ mặt thanh tú, tuy rằng không phải đẹp nổi trội, nhưng cũngtạo cho cảm giác với người đối diện một loại thanh thuần cảm giác,đôi mắt của cô vừa đen lại lớn, , quyến rũ mà đa tình, cái mũi ngọc nho nhỏ thanh tú, đường cong bờ mềm nhẵn xinh đẹp, đôi má thơm bầu bỉnh dễ thương, cổ ngọc tuyết trắng mềm mại của người thiếu phụ thẳng thắn như thiên nga, quần áo hơi chật chộilộ ra đôi bầu vú giàu có căng lớn phập phồng nhìn thoáng qua là biết ngay đang trong thời kỳ cho con bú, đặc biệt trong ánh mắt người thiếu phụ lộ ra vẻ sốt ruột lo âu, nên thuận miệng Vương Gia Sơn hỏi một câu.
– Có chuyện gì mà có vẻ gấp rút thế cháu!

– Ông ơi, cháu là Phùng Thanh Trúc ở thôn gần bên, đến đây nhờ ông đi xem bệnh giùm mẹ chồng cháu, mẹ chồng cách đây một tuần đi núi bị vấp đá ngã, té xỉu, về nhà mẹ chồng cháu tự chính mình lấy một ít dược liệu trên núi chữa lấy, nhưng thân thể mỗi lúc mỗi kém hơn, đau cơ hồ không nhúc nhích được, nghe mọi người nói là ông chữa bệnh rất hay, nhưng lâu nay không còn khám chữa bệnh nữa vì bận việc nhà, nhờ ông làm ơn giúp giùm mẹ cháu, cháu có đào được một củ dã sâm chắc đã ngoài 50 năm, nay xin biếu ông làm quà thù lao.

Vương Gia Sơn trầm ngâm không trả lời, liếc mắt nhìn người thiếu phụ một cái, nhờ có Đinh Nhị Cẩu đã mang lại cho ông nguồn cảm hứng sức sống, dù lúc này ông đang vui vẻ cao hứng, nhưng đã hai năm nay ông không còn đi khám bệnh cho ai, giờ bất chợt có người đến nhờ đi khám bệnh làm ông hơi do dự.
– Thực xin lỗi, lâu nay ông không còn khám bệnh nữa, cháu hãy đi kiếm người khác đi.

Người thiếu phụ liền nắm chặt lấy tay Vương Gia Sơn:

– Chồng của cháu vì đi ra ngoài làm mướn, cháu bây giờ vừa mới có con nhỏ nên thể lực có hạn, không thể nào đưa mẹ chồng lên tỉnh thành đi khám bệnh viện, cháu xin ông…

Vương Gia Sơn cũng đang muốn tự mình hoạt động lại, nên không từ chối nữa, cuối cùng gật đầu đồng ý.

– Cháu không cần phải nói nữa, ông cũng hiểu được cháu và mẹ chồng tình thâm, lâu nay vì ông cũng quá quá chật vật về chuyện riêng của mình, bây giờ hiện tại mới tốt lên được một chút, vậy thì đi thôi, mau dẫn ông đến nhà, phỏng chừng mẹ cháu cũng đang chờ sốt ruột rồi.

Phùng Thanh Trúc đi trước dẫn đường, hơn một tiếng đồng hồ lội bộ, hai người đã đi đến trong nhà của Phùng Thanh Trúc.
Cái nhà này quả thật khá nhỏ bé, so với nhà ông còn không bằng, bên trong căn phòng ánh sáng tương đối tối, Vương Gia Sơn bước vào, nhìn nằm trên giường là một người đàn bà thân cao gầy, sắc mặt tiều tụy, xem ra cỡ chừng tầm 45, 46 tuổi.

Đến gần hơn, qua ánh sáng lúc này mới nhìn rõ người đàn bà trước mắt, khuôn mặt diễm lệ, đẫy đà mông đẹp nhục cảm, mơ hồ có thể thấy được cái qυầи ɭóŧ màu đen dưới lớp vải quần áo sờn mỏng củ kỹ, người đàn bà tuy xanh xao ốm yếu nằm trên giường cũng không che giấu được bộ ngực to lớn cao ngất, co dãn mười phần.

Gương mặt hình trứng ngỗng, lông mày nhỏ nhắn, chợt nhìn có vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng đôi tròng mắt như thiếu sức sống nhợt nhạt, chỉ có một đôi bầu vú to lớn phồng phình như muốn thủng áo mà ra, vì không có mặc áo ngực nên bầu vú đẩy lên hai bên lộ ra hai đầu núʍ ѵú tròn xoe chống đỡ lồi ra như hai hạt đậu lớn.
– Mẹ, đây là thầy thuốc ở thôn Hắc Thủy Loan ghé thăm bệnh cho mẹ đấy!

Phùng Thanh Trúc nhìn thấy mẹ chồng muốn ngồi dậy, liền chạy nhanh đến đỡ lấy, Vương Gia Sơn cũng đến gần chào hỏi.

– Xin chào, cô không cần cử động, cứ nằmở trên giường nghỉ ngơi đi.

Người đàn bà giọng nói vẫn có chút suy yếu, sau khi sắp xếp Phùng Thanh Trúc đi về nhà mẹ ruột đón lấy đưa con mới sinh sáu tháng gửi nhờ ở đấy khi đi mời thầy thuốc, thì cô quay lại nhìn Vương Gia Sơn.

– Con tên là Phùng Thanh Mai, chắc bác đại khái có nghe nói qua tình hình bệnh của con.

Vương Gia Sơn mỉm cười nói:

– Cô Phùng, tôi có nghe qua Phùng Thanh Trúc, cháunói thân thể cô không tốt lắm, để cho tôi thử xem mạch, tôi muốn biết nguyên nhân từ đâu!

Phùng Thanh Mai đưa cổ tay ra, để cho Vương Gia Sơn xem mạch.
Vương Gia Sơn nhắm mắt lại, chậm rãi cảm thụ tình huống trong thân thể của Phùng Thanh Mai mạch đập hỗn độn rất yếu, hiện tại tình sức khỏe thân thể của cô đã khá nguy hiểm.

– Sao rồi bác.

Phùng Thanh Mai đoán chừng là con dâu đã rời đi, cô cũng sẽ không che giấu bệnh của mình nữa.

– Này, vừa rồi bị té ngã, có phải là đã bị thương? Dựa theo trong mạch đập mà suy đoán thì bị hao tổn do vết thương khá nghiêm trọng, khí huyết không thông, bị ứ đọng làm cho thân thể càng ngày càng yếu, nếu như không phải là cô kiên cường, khống chế tốt, thật không biết hiện tại sẽ như thế nào, không biết lời của tôi nói có đúng hay không.

Vương Gia Sơn nói chuyện không hề có điểm nào giấu diếm.

– Bác chuẩn đoán không sai, khi té con bị nhánh cây khô đập trúng vào…nơi..này, hiện nay nơi ấy rất đau nhưng vì ngại ngùng nên chưa có dám đi khám bệnh ở đâu cả.
Phùng Thanh Mai thoáng cái hơi đỏ mặt ngón tay chỉ vào phần dưới âm hộ của mình, cô kêu con gái của mình đi mời Vương Gia Sơn vì ông chỉ là một ông lão lớn tuổi chữa bệnh nên Phùng Thanh Mai an tâm không còn có sự lo lắng về nam nữ hữu biệt khi cho biết về vết thương ngay chỗ kín của mình.

– Vết thương này hiện tại phải làm sao đây?

Phùng Thanh Mai rõ ràng có chút âu lo, giọng nói cũng có chút hơi run run.

– Bây giờ phải nhìn qua vết thương một chút như thế nào, thì mới có thể tìm cách giải quyết tình huống trên thân thể của cô, cho nên nếu cô không ngại thì hãy nằm xuống để tôi khám bệnh mới được

Vương Gia Sơn bình thản nói.

Nghe được Vương Gia Sơn nói như vậy, Phùng Thanh Mai trầm mặc một chút:

– Được rồi, bác chuẩn bị bắt đầu trị liệu đi, nơi này tuyệt đối im lặng, căn bản không có người đến, bác muốn làm gì đều có thể.
Nhìn thấy Vương Gia Sơn gật đầu, Phùng Thanh Mai nhờ Vương Gia Sơn đóng kỹ cửa lại, do dự một chút, cuối cùng vẫn là buông ra trói buộc, cô kéo cái quần dài lẫn cái qυầи ɭóŧ xuống, đem nửa người phía dưới của mình triển lộ ra vị trí vết thương trước mặt Vương Gia Sơn.

Giữa hai chân Phùng Thanh Mai cái âm hộ đen nhánh nồng đậm lôиɠ ʍυ, không chỉ có nhiều mà còn vô cùng tươi tốt, mơ hồ lưu lại hai bên mép ngoài màu nâu thịt non đầy đặn cùng một đạo cái khe nhỏ, có lẽ vì căng thẳng mỗi một bên mép ngoài màu lầm tấm những giọt mồ hôi tươi sáng, làm cho âm hộ của Phùng Thanh Mai cũng đã trở nên hé mở phồng to hơn, nơi chính giữa khe hở nếp gấp mép thịt, đầu huyệŧ nho nhỏ cũng nhu nhú lấp ló hiển hiện ra.

Vương Gia Sơn tại khu vực âm hộ này sờ mó quan sát trên đám l.ông mu đen dày, vừa hỏi Phùng Thanh Mai vị trí vết thương, tay của ông vừa ấn nhẹ lên khu vực sát mí mép ngoài âm hộ, Phùng Thanh Mai thân thể đã co rút lại như là rất đau đớn, cái phản ứng này cũng để cho Vương Gia Sơn cảm thấy vết thương rất không bình thường.