Cho nên, Thạch Ái Quốc đã là lão hồ ly khôn khéo, há có thể không nghĩ ra trong này có vấn đề, cho nên lúc Lâm Nhất Đạo nhắc tới Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc không có bất kỳ cái gì khiêm tốn, giống như là đang khen ngợi con trai của mình vậy, bộ dạng thấy là bao che cho con, rõ ràng chính là muốn nói cho Lâm Nhất Đạo biết, đúng vậy…Đinh Trường Sinh chính là môn sinh đắc ý nhất của ta, ngươi muốn đối với Đinh Trường Sinh như thế nào, thì hãy chính suy nghĩ lại chính xác một chút cho đúng mực, đừng tùy tiện mà làm cái việc thiêu thân.
-Nhìn đến Đinh Trường Sinh xác thực có chỗ hơn người a.
Lâm Nhất Đạo không nghĩ tới Thạch Ái Quốc sẽ nói như vậy, khiến hắn kế tiếp phải nương theo..
-Như thế nào, Lâm chủ tịch bộ muốn đề bạt hắn sao? Tiểu tử này can sự không có kiên nhẫn, vốn là tôi muốn đem hắn mang đến Giang Đô, nhưng gia hỏa kia là người trọng tình trọng nghĩa, cảm thấy lúc đó khu khai phát thành phố Hồ Châu vừa mới khởi bước, cho nên nói đi không thích hợp, hắn muốn ở lại gây dựng, tôi thấy nếu đổi lại là người khác, nói không chừng đã rất nahnh chóng rời đi rồi. Thạch Ái Quốc có chút cảm khái nói.
-Nghe nói khu khai phát Hồ Châu là do Đinh Trường Sinh một tay thúc đẩy kiến thiết ?
-Khu khai phát trước đó đã dựng lên rồi, nhưng trống trải hoang vắng như là một thảo nguyên, bỏ hoang phế hơn mười năm, trong mười năm không có kỳ ngộ, nhưng đó là do thành phố Hồ Châu không bắt lấy, nếu không có Đinh Trường Sinh đến tỉnh Trung Bắc chiêu thương dẫn tư rồi gặp một người tên là Diêm Bồi Công, chỉ sợ không có thành tựu của ngày hôm nay đâu…
Thạch Ái Quốc luôn cảm thấy Đinh Trường Sinh cùng Diêm Bồi Công ở giữa nhất định là có việc, cho nên, ông không sợ hướng đến phía trên này dẫn đường, ông cũng muốn từ nơi Lâm Nhất Đạo thám thính một chút tin tức, nhìn xem Lâm Nhất Đạo cùng Diêm Bồi Công rốt cuộc có cái gì quan hệ, có khả năng hay không làm liên lụy đến Đinh Trường Sinh. Tuy rằng cùng Lâm Nhất Đạo tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng bởi vì tiếng tăm của Lâm Nhất Đạo bên ngoài, tại tỉnh Trung Bắc có tiếng cường thế, thậm chí lúc đó so với chủ tịch tỉnh đều lợi hại hơn, còn không phải là dựa vào lão gia tử trong nhà kia, nhưng lhiện tại lão gia tử chết rồi, kế tiếp Lâm Nhất Đạo còn kéo dài phong cách cường thế của mình hay không, thì không người biết.
Nếu như Lâm Nhất Đạo tự mình hiểu lấy, cứ thành thật làm tốt sự tình của mình thì thôi, còn cứ cao ngạo giống như trước kia, thì con đường phía sau là kết quả cái gì, rất khó nói, nhưng hiện tại nhìn đến, Lâm Nhất Đạo không có chút nào có ý tứ thu liễm lại.
Chủ tịch tỉnh xuống địa phương thị sát phát triển kinh tế, đây là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả hành động của Lâm Nhất Đạo tại thành phố Hồ Châu, so với bí thư tỉnh ủy chỉ có hơn chớ không kém, toạ đàm với các cán bộ thì không thành vấn đề, nhưng không cần phải tự hội kiến với từng người, mà tư thế nói chuyện Lâm Nhất Đạo lại là hoàn toàn giống của tư thế bí thư, tuy rằng ngươi là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng làm vậy đúng là có chút vượt quyền. Cho nên, Thạch Ái Quốc đối với những tính toán nhỏ nhặt của Lâm Nhất Đạo thì nhìn xem thấy rõ ràng, chính ông mặc dù là bị túm kéo đưa ra pháp trường, nhưng nếu như dính đến Đinh Trường Sinh, thì không thể nào mặc kệ không quan tâm tới .
Nhìn thấy một đoàn người tại giao lộ cao tốc dưới ánh mặt trời chói chang chờ đợi, Lâm Nhất Đạo khóe miệng hơi vểnh, nhìn ra được, Lâm Nhất Đạo đối với cái loại phương thức nghênh tiếp này vẫn là cảm thấy hứng thú, giống như lúc tại thành phố Hồ Châu, Thạch Ái Quốc là người cuối cùng xuống xe, để cho Lâm Nhất Đạo với tư thế ra oai đủ với mọi người...
Đinh Trường Sinh đứng ở hàng cuối cùng, nhìn thấy hết thảy trước mắt, nhưng khi thời điểm Thạch Ái Quốc xuất hiện, gia hỏa này vẫn là sửng sốt, lão lãnh đạo của mình như thế nào lại cùng đến tham gia sự tình náo nhiệt này. Nếu như nói tại Hồ Châu vẫn là ứng phó một chút, còn tại Bạch Sơn, Lâm Nhất Đạo lại là nghiêm túc, Lâm Nhất Đạo tới nơi này đến không chỉ là thị sát, chủ yếu vẫn là vì chống lưng cho Thành Thiên Hạc, Thành Thiên Hạc là lãnh đạo đầu tiên cấp thành phố hướng đến mình lấy lòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Nhất Đạo còn muốn nâng đỡ Thành Thiên Hạc lên đến vị trí bí thư thành ủy nữa kia…
Cho nên, Thành Thiên Hạc vào lúc này so với Đường Bỉnh Khôn biểu hiện còn muốn tích cực hơn, hơn Đường Bỉnh Khôn sau khi cùng Lâm Nhất Đạo bắt tay ân cần thăm hỏi, tiếp lấy là Đường Bỉnh Khôn giới thiệu Thành Thiên Hạc để cho Lâm Nhất Đạo nhận thức, đây là vấn đề trình tự bình thường, nhưng l Lâm Nhất Đạo biểu hiện kế tiếp lại làm cho mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí. Bởi vì đến lúc Thành Thiên Hạc cùng Lâm Nhất Đạo bắt tay ân cần thăm hỏi, Lâm Nhất Đạo nắm thật chặc bàn tay của Thành Thiên Hạc, hơn nữa còn đem một chút thành tích của Thành Thiên Hạc nói qua một phen, điều này làm cho mọi người ở đây đều biết đến, Lâm chủ tịch đối với Thành Thiên Hạc rất là hứng thú.
Đinh Trường Sinh lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đường Bỉnh Khôn, cũng không biết là do phơi nắng , hay là bởi vì lúng túng khó xử trong trường hợp này, mặt Đường Bỉnh Khôn cũng không đỏ hồng mà chính là tái đen….
Đinh Trường Sinh thấy Lâm Nhất Đạo kéo giữ Thành Thiên Hạc nói liên tục không ngừng, thì thầm nghĩ, dù sao việc giới thiệu lãnh đạo không phãi là việc của mình, mà cao lắm chính là giới thiệu các lãnh đạo thành phố mà thôi, vì thế Đinh Trường Sinh lặng lẽ lui về phía sau, vòng qua đám người, nhân lúc mọi người không có chú ý, lặng lẽ đi hướng về phía Thạch Ái Quốc. - Lãnh đạo, chú như thế nào lại đến đây, trời cực nóng, coi chừng bị cảm nắng đấy…
Đinh Trường Sinh thân thiết nói.
-Chú tuy rằng già đi, nhưng không đến mức tệ như vậy a, không có việc gì đâu, cháu ở đây công tác như thế nào rồi?
Thạch Ái Quốc nhìn người xung quanh, cũng không có ai chú ý tới bên này bọn họ, nhưng thật ra là có một người đang nhìn Đinh Trường Sinh, đó là Lương Khả Ý.
-Tạm được, công tác cũng giống như lúc tại Hồ Châu, cháu học học được một chút kinh nghiệm của chú, cũng đủ dùng.
Đinh Trường Sinh cười hì hì nói.
-Tiểu tử chỉ biết nói bậy, làm công tác há có thể có áp đặt đạo lý lên, Bạch Sơn có tình huống Bạch Sơn, Hồ Châu có sự việc của Hồ Châu, cháu không thể áp dụng tại Bạch Sơn giống như Hồ Châu được, đúng rồi… đợị một chút lên xe của chú, chú có việc muốn cùng với cháu nói. Thạch Ái Quốc nói.
-Vâng…cháu nghe lãnh đạo.
Đinh Trường Sinh rất sảng khoái mau nói.
Cuối cùng, Lâm Nhất Đạo làm dáng đã xong, sau khi bắt tay với vài người khác, lập tức lên xe của mình, mà Lâm Nhất Đạo nhìn thấy Thạch Ái Quốc đi đến xe của ông ta, cũng không có để ý tới nữa, chính là mắt nhìn vì lúc Thạch Ái Quốc mở cửa xe thì có đi cùng một người trẻ tuổi.
Lâm Nhất Đạo thầm nghĩ, lúc mình tại trong xe đối với Thạch Ái Quốc nói cũng đủ rõ ràng rồi, để cho Thạch Ái Quốc ngăn ngừa Đinh Trường Sinh lại một chút cũng tốt, sự tình Vũ Văn Linh Chi thì Diêm Bồi Công chỗ đó đã không chịu nói, trong thời gian ngắn này Lâm Nhất Đạo cũng không nghĩ ra phương thức nào giải quyết vấn đề cho tốt, chỉ có thể là đành phải chậm lại một chút.
Nhưng còn Đinh Trường Sinh tại bên trong đóng vai nhân vật gì, thì chỉ có mình Đinh Trường Sinh biết, tên trẻ tuổi này, nếu như mình ngay cả tên gia hỏa này mà bắt thóp không được đến, thì mình tham chính đã nhiều năm như vậy, thật sự là làm không công…. Nếu như không có Thạch Ái Quốc chống lưng, Đinh Trường Sinh bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắt được, nhưng nghe ý tứ của Thạch Ái Quốc, thì đã bao cho Đinh Trường Sinh rất rõ ràng, nếu như mình thật là muốn bắt Đinh Trường Sinh, như vậy chắc chắn sẽ cùng Thạch Ái Quốc chơi cứng, Thạch Ái Quốc rốt cuộc có bao nhiêu người cùng phe cánh trên tỉnh, Lâm Nhất Đạo cũng không có được rõ ràng.
Thế cục tỉnh Trung Nam làm Lâm Nhất Đạo rất nhức đầu, bởi vì ngươi rất khó phân rõ ai ở bên phái nào thật sự, bọn họ có thể là tạm thời kết minh, vào thời điểm có cùng lợi ích thì nhất trí, đến thời điểm lợi ích trái ngược, thì lại chia thành năm bè bảy mảng, từ khi An Như Sơn đi rồi, tỉnh Trung Nam không còn có được sự tập trung vào một quyền uy.