Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2284: Chương </span></span>2157 Sửa Chương



CHƯƠNG 2157.

Đối với Tần Mặc, đại môn nơi này của Chu Minh Thủy lúc nào cũng rộng mở, cho nên khi Tần Mặc gọi điện thoại cho Chu Minh Thủy, nói mình từ tỉnh Trung Nam, đang chạy hướng đến tỉnh thành i, muốn gặp mặt ông, Chu Minh Thủy không nói hai lời liền đáp ứng.

Nhưng Chu Minh Thủy không ngờ tới Tần Mặc còn dẫn theo Đinh Trường Sinh, cho nên khi Tần Mặc cùng Đinh Trường Sinh cùng xuất hiện tại cư xá tỉnh ủy, Chu Minh Thủy có chút bất ngờ…

Sự tình thành phố Bạch Sơn, Chu Minh Thủy đã biết, Lâm Nhất Đạo tự cho là mình làm việc rất bí ẩn, rất cao minh, kỳ thật bên trong quan trường sự tình nào cũng chẳng có gì bí ẩn đáng nói, Chu Minh Thủy mặc dù ở tại Bạch Sơn không có an bài người của mình, nhưng không có nghĩa là tại Bạch Sơn, không có người báo cho Chu Minh Thủy biết tất cả hành động của Lâm Nhất Đạo tại Bạch Sơn.
-À… tiểu Đinh cũng tới, các người mau vào trong ngồi, đến thì được rồi, còn mang theo quà cái này cái nọ làm gì, mỗi lần đều là như thế, chú nói mà cháu không nghe….

Chu Minh Thủy vẫn là một mình ở tại nơi này, thậm chí liền người giúp việc cũng không có, tan tầm thì đến mặt sau cư xá tỉnh ủy đi chợ mua thức ăn, tự mình làm cơm ăn…

-Chào bí thư Chu, dạo này chú có khỏe không?

Đinh Trường Sinh, hỏi.

-Nhờ phúc của cháu, nên cũng tạm ổn… .

Chu Minh Thủy cùng hai người tiến vào bên trong phòng khách, ông nhìn đến Tần Mặc, thấy nàng có bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, ông liền biết nha đầu kia nhất định là có chuyện gì muốn nói.

-Mặc Mặc, chú nhìn cháu, có phải hay không là có chuyện muốn nói, nói ra đi, chú không thích loại người lắp bắp, cháu cũng biết mà.

Chu Minh Thủy sau khi ngồi xuống, muốn pha trà, nhưng việc này bị Đinh Trường Sinh đoạt mất.
Vì thế Chu Minh Thủy liền ngồi tại phía trên sofa, nhìn Tần Mặc, chờ đợi nàng nói.

-Vâng….cháu có việc này, thật đúng là có chút ngượng ngùng, Trường Sinh, hay là anh nói ra đi…

Tần Mặc xấu hổ nhìn Đinh Trường Sinh liếc nhìn một cái, nói.

-Ai, đây chính là em muốn tới nới đây, cũng chính là tự em nói việc này phải nói cho bí thư Chu biết, vậy em nói đi.

Đinh Trường Sinh dù bận rộn nhưng đôi tay bất loạn, châm nước đổ trà đều rất vững vàng, điểm này Chu Minh Thủy liền nhìn ra, ngược lại Tần Mặc kia có vẻ có chút không giữ được bình tỉnh.

-Vậy được rồi, chú Chu, cháu sắp cùng Đinh Trường Sinh kết hôn rồi.

Tần Mặc hít một hơi dài, rốt cục thì quyết định nói ra.

-Kết hôn? Các người kết hôn?

Chu Minh Thủy quả nhiên là giật mình kinh ngạc, tại trong mắt Chu Minh Thủy nhìn đến, Tần Mặc gả cho Đinh Trường Sinh chẳng khác nào hoa lài cắm bãi cứt trâu, gia tộc Tần Mặc là địa vị gì, Đinh Trường Sinh là địa vị gì, nhiều công tử phú quý đu bám muốn cưới Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại gả cho Đinh Trường Sinh, một tên tiểu quan viên không có danh tiếng gì cả…
-Tần Mặc, cháu cần phải biết, tuy rằng không còn cha cháu nữa, nhưng chú vẫn đề nghị cháu hãy suy tính thật kỹ một chút, dù sao đây là chuyện hôn nhân đại sự.

Chu Minh Thủy quả nhiên là che chở cho Tần Mặc, ông nói như vậy mà không hề cố kỵ Đinh Trường Sinh đang tại nơi này nghe được, cái gì gọi là suy nghĩ kỹ? Ta Đinh Trường Sinh chỗ nào không tốt? Cái lão gia hỏa này, nói chuyện cũng không suy nghĩ của cảm nhận của ta, Đinh Trường Sinh oán thầm nói.

-Chú Chu, cháu đã suy nghĩ chin chắn rồi, ngay từ đầu cháu đã yêu thích hắn, lại thông qua quan hệ qua lại lâu như vậy, cháu đã nhận định hắn chính là người cháu cần để dựa vào, tại thời điểm khó khăn nhất, đều là hắn có mặt tại bên cạnh cháu, hơn nữa chắc chú không biết, lúc hài cốt cha cháu còn chưa kịp nguội lạnh, trong nhà cháu bị các chú, bác tới cửa đòi lấy tài sản của cha cháu, nếu như không phải là Đinh Trường Sinh ở tại Bắc Kinh bồi tiếp, cháu sợ là đã sớm bị hỏng mất .
Tần Mặc sâu tình nói.

Tần Mặc lời này làm Chu Minh Thủy mặt già đỏ lên, tuy rằng mình tuyên bố mình là bằng hữu tốt nhất của Tần Chấn Bang. Nhưng lúc lão hữu qua đời, mình lại không dám đi đưa tiễn một đoạn đường, thật sự là làm cho người ta nhìn thấy trái tim băng giá.

Vốn là trong lòng Đinh Trường Sinh không muốn đến nơi này của Chu Minh Thủy, lúc trước Chu Minh Thủy không xuất hiện đưa tiễn cáo biệt di thể Tần Chấn Bang thì hắn rất là oán giận, ngược lại Tần Mặc thì không để ý đến vấn đề này, điều này làm cho Đinh Trường Sinh nghĩ mãi không có lời giải.

-Um….vậy chính cháu đã nghĩ kỹ là được….

Trầm ngâm một chút, Chu Minh Thủy cuối cùng nói.

-Thật ra đây cũng là ý của cha cháu, nhưng lúc cha cháu lúc còn sống, Đinh Trường Sinh lại không muốn đáp ứng, hắn không muốn để cho người cảm thấy hắn muốn trèo cao lên Tần gia, hiện tại cái gọi là Tần gia cùng cháu đã không còn có chút nào quan hệ, cháu cũng không có đại diện cho Tần gia, cho nên bây giờ Đinh Trường Sinh mới đáp ứng cùng cháu kết hôn .
Tần Mặc không muốn để cho Chu Minh Thủy cảm thấy Đinh Trường Sinh đây là vì trèo cao Tần gia, cho nên nói như vậy, nàng thay Đinh Trường Sinh giải vây.

-Các người đều trẻ tuổi, tư tưởng phóng khoáng, vậy chú chúc phúc cho hai người…

Chu Minh Thủy mỉm cười nói.

Bởi vì cao hứng, cho nên Chu Minh Thủy quá trưa nay không đi làm, mà ở tại trong nhà cùng hai người nói chuyện phiếm, Đinh Trường Sinh vừa ăn vừa trò chuyện sự tình rất nhiều, nhưng tuyệt không có nhắc đến một lời về sự tình của tỉnh Trung Nam, điều này làm cho Chu Minh Thủy ngạc nhiên, Đinh Trường Sinh thật đúng là tính tình đã dần dần trầm ổn.

Trong suy nghĩ của Chu Minh Thủy, Đinh Trường Sinh kết hôn với Tần Mặc nhất định là có mục đích, nguyên lai thì ông không thể xác định mục đích của hắn là cái gì, nhưng sự tình Lâm Nhất Đạo vừa rồi tại Bạch Sơn muốn triệt tiêu chức vụ Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh lại lựa chọn cùng Tần Mặc kết hôn, trong thời gian ngắn như vậy lại liền tìm đến nhà mình, sự tình trong này dùng đầu ngón chân thì cũng biết là xảy ra chuyện gì.
-Mặc Mặc, chúng ta ăn xong rồi, cháu dọn dẹp thu thập giùm chú một chút, Trường Sinh, chúng ta tiến vào thư phòng nói chuyện a, có một số việc chú muốn trao đổi cùng cháu một chút.

Chu Minh Thủy nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu, không nói chuyện, theo lấy Chu Minh Thủy cùng đi vào thư phòng của ông, đợi Chu Minh Thủy sau khi ngồi xuống, hắn cũng ngồi ở trước mặt Chu Minh Thủy.

-Trường Sinh, cháu thật yêu thích Tần Mặc sao?

- Tần Mặc là một cô gái tốt, nàng bây giờ đã là vợ cháu, cháu nhất định đối đãi thật tốt với nàng…..

Đinh Trường Sinh nói.

-Vậy là được rồi, Trường Sinh, tuy rằng chú không đi tham dự lễ tang lão Tần, tại trong lòng chú rất khó chịu, chú cũng có khổ tâm của chú, nhưng nếu cháu đối với Mặc Mặc không tốt, chú sẽ không tha cho cháu đâu… .

Chu Minh Thủy như là uy hϊếp, vừa giống như là giải thích cái gì, nhưng Đinh Trường Sinh lại không có hứng thú nghe những lời này.
-Cháu minh bạch.

-À…cháu hãy nói một chút về việc của cháu đi a.

Chu Minh Thủy mồi một điếu thuốc, nói.

-Việc của cháu? Cháu có chuyện gì?

Đinh Trường Sinh kinh ngạc hỏi.

Chu Minh Thủy cũng sững sờ, đối với tiểu tử này quả thực là nhìn không thấu, tại bên ngoài có Tần Mặc, tiểu tử ngươi có thể là ngại nói, nhưng hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi còn giả bộ cái gì, ngươi tới đây không phải là vì bảo trụ cái chức vụ bí thư khu ủy của mình sao?

-Sự tình của Lâm chủ tịch tại Bạch Sơn, chú đều biết rồi, ông ta đang tạo với lãnh đạo thành phố Bạch Sơn triệt đi chức vụ của cháu, cháu còn trầm ổn như vậy sao?

-Ha ha…bí thư Chu, ý chú nhắc đến việc này à? Nói thật, cháu không có đặt vấn đề này ở trong lòng, Lâm Nhất Đạo tính toán điều gì thì cháu không quản được, dù sao bàn cờ thì nằm trong tay của người ta, nhưng nói đi thì cũng nói lại, cháu có tính toán điều gì thì Lâm Nhất Đạo cũng không biết, mặt khác, việc này không cần nói cho Tần Mặc, nàng không biết đến việc này .
Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói, nhìn thái độ này của hắn, căn bản không đem Lâm Nhất Đạo đặt ở trong lòng.

Thái độ này lại làm Chu Minh Thủy thật bất ngờ, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì mà bị ép đến mức như vậy, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng muốn triệt ngươi, mà ngươi cũng không thèm để ý?