-Chắc mọi người đều biết, Bạch Sơn đang vì muốn đạt danh hiệu là thành phố văn minh sạch đẹp nên làm hừng hực khí thế, nhưng các vị, có biết để đạt được cái gọi là thành phố văn minh sạch phải tiêu tốn bao nhiêu tiền không? Phỏng chừng mười ức, số tiền này chi tiêu như thế nào? Có người theo dõi giám sát hay không, đó là một vấn đề..
Lâm Nhất Đạo nhìn về phía các vị thường ủy, mình nói những lời đều đúng lý, không cần lo lắng có người phản bác với mình…
-Tôi không phải là bí thư thành ủy Bạch Sơn, tôi không biết bên ủy ban và thành ủy Bạch Sơn nghĩ như thế nào, lại đem nhiều tiền như vậy vùi đầu vào một cái hư danh, việc này có đáng giá hay không? Đây là quyết sách của lãnh đạo Bạch Sơn có vấn đề, nhìn thấy cái lợi nhỏ trước mắt, mà không để mắt đến cái lợi lớn về sau, tuy rằng những năm qua Bạch Sơn phát triển kinh tế không tệ, nhưng tiền không phải là giấy lộn , xét đến cùng vấn đề xảy ra vẫn là do cán bộ, không nói khác, bí thư khu ủy Đinh Trường Sinh của khu Bạch Sơn, mọi người có biết là ai không? Là từ khu Tân Hồ của Hồ Châu điều đến, nếu như mọi người vẫn còn chưa có rõ ràng lắm, có thể hỏi qua Thạch chủ tịch, Đinh Trường Sinh trước là thư ký của Thạch chủ tịch, tuổi còn trẻ, leo đến cấp bậc của cấp huyện, bò như vậy là không chậm. Lâm Nhất Đạo nói lời này thì cười lạnh, ý rất rõ ràng, đây là kết quả của Thạch Ái Quốc cố gắng.
-Lâm chủ tịch, lời này là có ý gì?
Thạch Ái Quốc có chút tức giận hỏi.
Thạch Ái Quốc trước đây đối với Lâm Nhất Đạo không có tỏ vẻ gì bất mãn, nhưng hôm nay tất cả lửa đạn Lâm Nhất Đạo đều nhắm ngay Thạch Ái Quốc, đây rốt cuộc là có ý gì?
-Ý của tôi rất rõ ràng, chính là vấn đề bổ nhiệm từ phía trên, phòng tổ chức cán bộ tỉnh phải có trách nhiệm, đó là Ấn chủ nhiệm…..
Lâm Nhất Đạo hôm nay là điên rồi sao, bắt được ai thì cắn nấy, qua một vòng xuống, liền đắc tội với hai vị thường ủy, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Kỳ thật Lâm Nhất Đạo một chút cũng không ngu ngốc, vô luận là Thạch Ái Quốc, hay là Ấn Thiên Hoa, ai cũng đều không có khả năng đứng ở bên hắn, thay vì hạ mình, không bằng gây ra một trận chiến, cứ lắc lư không chừng sẽ có người nhìn đến chính mình cường thế, tất cả mọi người đều minh bạch, mình tại tỉnh Trung Nam vẫn còn có khả năng tiến bước, cho nên ít nhất sẽ có tầm mười năm chủ chánh tỉnh Trung Nam, để nhìn xem một số người có nhìn thấy khuynh hướng này không?. Mình bây giờ phải xuất ra thái độ của mình, bằng không sẽ có khả năng bị người xem thường, nhất là sau khi cha mình qua đời, loại tình huống này đang âm thầm không một tiếng động đang dần đi đến….
-Được rồi, vấn đề nhân sự thì sẽ có bộ phận chuyên môn họp thảo luận, bây giờ không phải là thời điểm thảo luận vấn đề này, tan họp …
Lương Văn Tường có khả năng nắm quyền trong tay, lời này vừa nói ra, ý vị sự tình hôm nay dừng ở đây.
Lâm Nhất Đạo chưa thỏa mãn, nhưng là cũng không thể làm gì được, mình không có quyền chủ động khống chế thường ủy…
……………………………………………………………………………………………….
Bởi vì sự việc của Lâm Bình Nam quá mức trọng đại, cho nên Đinh Trường Sinh nhất thời chưa nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, nhưng trong lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, thì nhận được điện thoại của hai người, một là Thạch Ái Quốc, một là Ấn Thiên Hoa. Thạch Ái Quốc thì đem tình huống cuộc họp thường ủy vừa rồi nói ra, bởi vì ông đã biết sự tình của Đinh Trường Sinh, cho nên thông báo tin tức cho hắn biết, về phần bước tiếp theo nên làm như thế nào, mình không thể làm thay cho Đinh Trường Sinh, đơn giản là mặc kệ, như vậy cũng không quấy nhiễu ý nghĩ của Đinh Trường Sinh, bởi vì ông nhìn ra được n, Đinh Trường Sinh mỗi một bước đều đi vô cùng vững chắc, cho nên không cần mình quan tâm đến.
Ngược lại Ấn Thiên Hoa thì muốn giáo huấn Đinh Trường Sinh một chút, ông cho rằng Đinh Trường Sinh có vấn đề nên mới dẫn đến Lâm Nhất Đạo chú ý tới hắn, gián tiếp mang đến phiền toái cho Ấn Thiên Hoa.
-Đinh Trường Sinh, cậu không thể yên tĩnh một chút được sao, đến nơi đâu cũng trở thành là tiêu điểm, tôi nói cho cậu biết, cậu cứ như vậy, sẽ có ngày chết đó. Ấn Thiên Hoa nghiêm khắc nói.
-Ấn chủ nhiệm, trong việc này thì cháu không hình dung được, cháu cái gì cũng chưa làm……
Đinh Trường Sinh dở khóc dở cười nói.
-Chuyện thế nào thì trong lòng của cậu minh bạch, Trường Sinh, chính trị là chính trị, chứ không phải là chuyện tùy hứng giống như trẻ con muốn làm người lớn, cậu phải cẩn thận, Lâm chủ tịch cũng không là dạng lãnh đạo bình thường, cậu làm như vậy, tôi lo lắng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, lão gia tử Trọng gia rất yêu thích cậu, vì thế đừng có làm cho lão nhân gia thất vọng, cậu có hiểu lời nói của tôi không?
Để điện thoại xuống, Đinh Trường Sinh thấy tình hình quá gian nan, vốn việc này mình không muốn sớm như vậy liền ngả bài , nhưng trước mắt xem ra là không còn cách nào khác rồi, vì thế đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi đến thành ủy gặp Đường Bỉnh Khôn xin nghỉ mấy ngày..
Đường Bỉnh Khôn đang xem phê duyệt văn kiện, lúc thấy Đinh Trường Sinh đến đây, lập tức đình chỉ phê duyệt, hai người đóng cửa lại, ngay cả thư ký Dương Nguyên Lương cũng không cho vào đến…. -Bí thư, xảy ra chuyện lớn rồi, tôi vừa mới nhận được tin tức, buổi sáng nay có cuộc họp thường ủy tỉnh, Lâm chủ tịch điểm danh đến thành phố Bạch Sơn chúng ta, nhất là vấn đề xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, phê bình lợi hại, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước đi, vạn nhất chuyện xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp làm không thành, tôi lo lắng có người cầm lấy việc này làm cái cớ, mấu chốt là những số tiền đã bỏ ra tiêu vào những hạng múc nào..
Đinh Trường Sinh sơ lược cuộc họp thường ủy tỉnh nói ra..
Đường Bỉnh Khôn không chút nào hoài nghi lời nói Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc là lãnh đạo cũ của hắn lão, chuyện này lại không đề cập vấn đề bí mật, cho nên lời nói Đinh Trường Sinh trên cơ bản đều là thật .
-Muốn lấy cớ sao? Chúng ta tiêu tiền một cách minh bạch, thế thì sợ cái gì? Đường Bỉnh Khôn cau mày nói.
-Bí thư, chính mình không thành vấn đề, không có nghĩa là phía dưới không thành vấn đề, hơn mười ức nguyên tiền, tiền này sử dụng ra sao , cá nhân tôi đề nghị, lập tức để cho bên kỷ ủy cùng cục thẩm định tham gia, nếu không nhỡ thật sự xảy ra vấn đề, đến lúc đó cũng dễ truy ra trách nhiệm, chúng ta phải tính toán trước, nếu có người nói như vậy, bước tiếp theo có thể xuống điều tra, đến lúc đó sẽ rất bị động.
Đinh Trường Sinh nhìn ra được, Đường Bỉnh Khôn vẫn chưa có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
-Có cần thiết không? Hiện tại các hạng mục đều đang tiến hành chưa xong, thì là như thế nào thẩm định đây?
-Vô cùng cần thiết, ít nhất đó là một thái độ để cho mọi người biết là sẽ có kiểm tra, chứ không làm qua loa . Đinh Trường Sinh nói.
-Ừ…vậy để tôi suy tính …
-À…bí thư, tôi đến xin nghỉ vài ngày, đi lên tỉnh một chuyến, gần đây quá nhiều việc, không được an bình.
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
-Ừ…đi đi…, giữ liên lạc, chú ý đến an toàn .
Đường Bỉnh Khôn cũng lý giải tình cảnh của Đinh Trường Sinh, cho nên cũng đồng tình với hắn, hắn đến đây lúc này mới bao lâu, đã bị người nhìn chăm chằm theo dõi, như vậy ai mà có tâm tình tốt thì mới là lạ….