Đinh Trường Sinh đẩy ra cửa đi ra ngoài, thì Trần Bình Sơn cùng Tiểu Lâm đang ở bên ngoài cửa, nhưng Đinh Trường Sinh tiểu tử này nói chuyện quá tổn hại, hơn nữa không buông tha bất kỳ cái gì cơ hội.
-Có mấy lời khó nói, các người đi ra ngoài cũng đừng đứng đó nghe lén chứ?
Đinh Trường Sinh nói, làm cho vợ chồng Lâm Nhất Đạo giật mình.
Vợ chồng Lâm Nhất Đạo nhìn không tới hướng ngoài cửa có phải có người nghe lén hay không, cho nên vừa nghe Đinh Trường Sinh mở cửa ra nói như vậy, cả hai đều kinh sợ nhìn về phía cửa, lúc này hai người Trần Bình Sơn cùng Tiểu Lâm cửa mở nhìn vào vợ chồng Lâm Nhất Đạo, vợ chồng Lâm Nhất Đạo nhìn Trần Bình Sơn cùng Tiểu Lâm một chút, thẳng đến khi Đinh Trường Sinh đi đến ngoài cổng rồi, bọn họn mới hiểu được chính mình lại bị Đinh Trường Sinh giở trò quỷ…. Đinh Trường Sinh không đi đến nhà Chu Minh Thủy, hắn lo lắng Bạch Sơn xảy ra chuyện, hiện hắn đang ở phía sau là chuyện tốt, nhưng nếu như xuất hiện con tin bị thương vong, thì đây là chuyện lớn thêm nữa, cho nên muốn cấp bách quay trở về nhìn xem tình huống, hơn nữa Kha Tử Hoa cũng đang ở tại bên trong, việc này liền phức tạp, bên ngoài là cục trưởng vây bắt, bên trong là phó cục trưởng bị ép buộc làm con tin, lời này như thế nào hướng ra phía ngoài giải thích đây?
Đinh Trường Sinh trước đó còn tính toán để cho Tào Kiến Dân đem việc này làm tuyên truyền cho thật tốt một chút, không biết lão gia hỏa này đến hiện trường có mang theo truyền thông hay không, nếu như có dẫn theo, việc này lại càng thêm phức tạp.
Rời khỏi cư xá tỉnh ủy, hắn chạy thẳng đến trạm xe lửa cao tốc, bắt kịp chuyến cuối cùng, đến Bạch Sơn còn có thể sớm hơn một chút, nếu trở về muộn quá thì không còn ý nghĩa gì. Đến trạm xe cao tốc mới gọi điện thoại cho Tần Mặc, hắn bảo nàng ở lại tại tỉnh thành vài ngày, mình quay trở về Bạch Sơn xử lý chút vấn đề, nhưng mới nói vài lời, thì điện thoại của Tần Mặc đã bị Chu Minh Thủy cầm lấy.
-Này, là chú đây, như thế nào, đã đến đây, mà không vào nhà chú ngồi một chút à?.
Chu Minh Thủy hỏi.
-Bí thư Chu, xin lỗi, tại Bạch Sơn đột phát đã xảy ra sự cố nghiêm trọng đặc biệt, cháu phải chạy trở về xử lý.
-Chuyện gì mà cấp bách như vậy, bây giờ mấy giờ rồi?
Chu Minh Thủy nhìn đồng hồ treo tường, hỏi.
Đinh Trường Sinh đơn giản hội báo qua một chút, chỉ là không nói rõ về việc gặp Lâm Nhất Đạo nói chuyện gì, chỉ nói Tần Mặc ở vài ngày tại nơi này, đợi xử lý xong vấn đề Bạch Sơn, sẽ quay lại đón nàng.
-Tiểu tử lá gan không nhỏ, Lâm Nhất Đạo có tiếng ai mà không sợ, tiểu tử lại dám tới cửa nhà nói chuyện trao đổi, nhìn thấy cũng biết cháu đã nắm được chỗ đau gì đó của hắn rồi, mấy ngày nữa đến nơi này một chuyến, hướng chú hồi báo …. -Vâng, cháu đang ngồi trên xe cao tốc rồi, tín hiệu tốt, lần khác nói nhé…
Đinh Trường Sinh nói.
Cúp điện thoại, Đinh Trường Sinh nghĩ đến lời nói vừa rồi của Chu Minh Thủy, liền đoán được mình nắm được nhược điểm của Lâm Nhất Đạo, là do Chu Minh Thủy quá hiểu rõ con người của Lâm Nhất Đạo, chuyện này mình cũng không có cùng Tần Mặc nói qua, vấn đề không phải là từ phía Tần Mặc.
Đinh Trường Sinh vẫn luôn liên hệ cùng Lưu Chấn Đông qua điện thoại, hiện tại trên mặt song bài đã trống trơn, A Lang đã dồn người xuống tầng hầm bên dưới song bạc, chỗ đó không dễ đi xuống, cho nên việc tấn công tạm thời đình chỉ, Tào Kiến Dân cùng Lan Hiểu San đang thương lượng đối sách.
-Lưu Chấn Đông, anh nói với Lan cục trưởng, bảo nàng liên hệ cảnh sát Hồ Châu, đem Hạ Phi từ Hồ Châu đưa đến Bạch Sơn, thiết kế cái tầng hầm này nhất định phải có thông đạo đi ra ngoài, không có chuyện chỉ vào mà không có đường ra, con thỏ còn có ba cái hang để thóai ra ngoài, Hạ Phi làm sao mà không làm giống như vậy chứ? Đinh Trường Sinh nói.
- Đúng vậy, tôi đi hội báo ngay đây..
Lưu Chấn Đông hưng phấn nói.
Không thể không nói, lúc ấy Hạ Phi kiến tạo cái tầng hầm này thật đúng là bỏ công sức ra khá nhiều, đúng như Đinh Trường Sinh đoán ra, tầng hầm này làm sao có khả năng không có thông đạo khác đi ra ngoài, chẳng những có, mà còn có hai chỗ, nhưng nếu không có chỉ điểm của Hạ Phi và chìa khóa, căn bản sẽ tìm không thấy, cũng không mở cửa ra được.
-Đại ca, đã tìm ba lần rồi, không có lối ra khác, phía bên dãy phòng giống bệnh viện kia cũng lật ra rồi, vẫn không có tìm được lối đi ra ngoài, nhìn đến chắc là chúng ta phải chịu chết ở chỗ này.
Thủ hạ A Lang thủ hạ tìm rất nhiều lần, nhưng là không có thông đạo, nếu tiếp tục như vậy, thế nào cũng chết tại đây là chắc chắn. -Mẹ kiếp, Hạ Phi này ác độc thật a, đào cái hố đem chúng ta bỏ vào trong này, đây đúng là đem chúng ta bán đi.
A Lang thở dài nói.
-Anh nói sai rồi, tôi thấy Hạ Phi không phải là bán chúng ta, mà là chính hắn có thể cũng đang gặp hạn, nếu không, phía trên mặt đất không có khả năng đến cảnh sát nhiều như vậy, xem ra là có người động thủ với hắn rồi, nhưng kỳ quái là tôi một chút cũng không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, một ít tiếng gió cũng không có nghe qua.
Kha Tử Hoa ngồi nghiêng tại phía trên một cái ghế, thảm não nói, đúng là đêm nay vạn lần không nên đến đây, hiện tại tốt rồi, bị giam tại bên trong địa đạo, muốn đi ra ngoài, vô cùng khó khăn.
-Ừ… kỳ thật lẽ ra chúng ta phải nên cảnh giác, không nghĩ tới nhiều cảnh sát như vậy lại chay nhanh câu lạc bộ của Hạ Phi, chúng ta lúc trên đường cao tốc đã nhìn thấy ba chiếc xe buýt, ngồi đầy đặc cảnh …. A Lang thầm nói.
-Anh nói cái gì?
Kha Tử Hoa vừa nghe lời này, trong long như trúng một kích, bà mẹ nó, như thế nào mà mình không biết đến chuyện này, nguyên lai đây là cảnh sát theo từ bên ngoài điều đến, vậy là xong rồi, mình xem như xong đời, mình là phó cục trưởng được phân công quản lý đội trinh sát hình sự, lại không biết việc điều tra tra câu lạc bộ của Hạ Phi, đây là ý gì, không phải là sự tình đã quá rõ ràng sao?
-Kha cục trưởng, ông là cảnh sát bản địa Bạch Sơn, cũng nên nghĩ ra biện pháp đi chứ?
A Lang đem hy vọng ký thác vào trên người Kha Tử Hoa.
Hiện tại Kha Tử Hoa hận không thể đem mấy thằng này bắn chết để bịt miệng, lúc đó tốt xấu gì thì mình coi như là lập công, nhưng rất tiếc nuối chính là súng của mình đã bị mấy tên này thu giữ, nếu mình không nghe lời, có thể bị xử lý lập tức, còn nếu có thể đi ra ngoài được, cho dù là ngồi tù thì cũng không sao, nhưng hiện tại nếu nói ngang, lập tức cái mạng sẽ không còn, khoản sổ sách này Kha Tử Hoa tính rất rõ ràng . -Đại ca, chờ đợi như thế này không phải là biện pháp, bằng không chúng ta đưa Kha cục trưởng ra ngoài, cũng không tin là cảnh sát Bạch Sơn dám hướng đến trên người Kha cục trưởng nổ súng, có phải vậy không Kha cục trưởng?
Tên thủ hạ A Lang nói.
-Quên đi...mấy người tưởng rằng đây là phim hành động à? Muốn cảnh sát cấp cho chiếc trực thăng tẩu thoát sao? Nếu bây giờ ẩn trốn tại nơi này, thì còn có thể sống lâu hơn một hồi, nếu không, chỉ cần là đi ra ngoài, tôi cam đoan, mấy người chạy không được ba bước là đã bị người ấn chặt, không tin thì cứ thử xem .
Kha Tử Hoa vừa nghe lời này nổi trận lôi đình, mẹ kiếp, đây là muốn mình làm bia đỡ đạn à?
-Đại ca, dù sao trốn tại nơi này cũng chết, đi ra ngoài cũng chết, chi bằng hợp lại liều mạng?
Một tên thủ hạ khác nói. Đám này tuy rằng theo lấy A Lang không lâu, nhưng lúc trước đều là phần tử buôn bán ma túy, nếu bị kết tội buôn thuốc phiện cũng đủ bị bắn chết đến ba mạng rồi, huống hồ những người này đều tâm ngoan thủ lạt, thế nào cũng bị chết sao không kéo theo mấy nhân mạng? Cho nên đều là dân liều mạng không sợ chết.
-Khoan vội vàng, chờ một chút, bọn họ chưa dám tấn công, trong tầng hầm còn có mười mấy con tini, vội cái gì, chúng ta phải tính toán làm như thế nào để đi ra ngoài, làm quan bọn họ đều sợ gánh trách nhiệm, một khi có chết người, bọn họ rất sợ.