Không nghĩ tới mấy nàng nhìn quần áo của đám Đinh Trường Sinh thì biết là cảnh sát, òa lên khóc ầm lên…
-Đừng khóc, nhỏ giọng một chút.
Lưu Chấn Đông nhanh chóng ngăn cản các nàng phát ra âm thanh.
-Cho người mang các nàng theo thông đạo đi ra ngoài, chúng ta đi lên.
Đinh Trường Sinh biết thời gian cấp bách, nếu như hai tên thủ hạ xuống dưới đây lâu quá không có trở lại, A Lang sẽ nghi ngờ, một khi bọn hắn có cảnh giác, thì việc tấn công càng thêm gian nan…
Vì thế Lưu Chấn Đông phân phó vài cảnh sát đem mấy nàng dời đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh lúc này dẫn đâu, theo sau là Lưu Chấn Đông, lần mò hướng phía trên mò mẩm, thẳng đến một thang lầu xoay tròn, rốt cục thì đến trước một cánh cửa.
Đinh Trường Sinh quay đầu, dính sát lỗ tai Lưu Chấn Đông, nhỏ giọng nói: -Không lưu người sống...
Đám A Lang này cùng Đinh Trường Sinh giao thủ không phải là lần một, lần hai, lúc này đây nếu như bắt sống A Lang, vẫn là câu nói kia, có rất nhiều việc có thể bị lộ ra , A Báo cùng A Hổ đã chết, còn sót lại A Lang và A Long, A Long hiện tại không biết hắn đang ở đâu, nhưng A Lang thì đang ở trước mắt, Đinh Trường Sinh không vứt bỏ được cái cơ hội này…
Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng mở cửa, cánh cửa này nằm ngay tại phụ cận phòng vệ sinh, một cái cửa rất nhỏ…
Đinh Trường Sinh, sau đó cẩn thận đi về phía trước, tuy rằng trên người có áo chống đạn, nhưng thân phận của A Lang vẫn luôn làm Đinh Trường Sinh lo lắng, bộ đội đặc chủng không phải là đùa giỡn, ít nhất về khả năng sử dụng súng vô vùng thành thạo không sai .
Nhưng vào lúc này, phía sau cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, bên trong đi ra một người dọa Đinh Trường Sinh nhảy dựng, hắn xoay người, súng nhắm ngay người đi ra, nếu như hắn phản ứng không nhanh, phỏng chừng Kha Tử Hoa đã sớm trở thành tử thi rồi. Kha Tử Hoa nhìn thấy tiến đến là cảnh sát, cũng là ăn kinh ngạc, nhưng Kha Tử Hoa này cũng nhanh chóng giữ kín miệng của mình, sợ phát ra âm thanh làm kinh động đến A Lang đang ở bên trong.
Lưu Chấn Đông nhìn về phía Đinh Trường Sinh, hướng hắn dò hỏi làm sao bây giờ? Là đem Kha Tử Hoa cứu ra ngoài, hay là làm sao đây?
Không nghĩ tới, Lưu Chấn Đông còn chưa kịp xin chỉ thị, Kha Tử Hoa đã bị Đinh Trường Sinh nắm kéo tới, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người phía sau, hắn dùng súng chĩa thẳng vào đầu Kha Tử Hoa.
Cảnh tượng này làm đám cảnh sát sợ ngây người, đây là tình huống náo loạn gì đây? Không phải là Kha Tử Hoa phó cục trưởng bị bắt làm con tin sao? Kha Tử Hoa đúng ra thì sẽ thuộc về con tin được ưu tiên cứu trước mang ra ngoài, như thế nào lập tức lại thành con tin của Đinh Trường Sinh. -Anh nếu muốn sống, thì phải nghe theo lời của tôi, nếu không sẽ có khả năng rất lớn là anh vô tình bị A Lang loạn súng bắn chết, hiểu chưa?
Kha Tử Hoa gật đầu, không nói, thủ đoạn của Đinh Trường Sinh thì hắn thừa biết, lúc ấy Cát Hổ chết như thế nào, còn không phải là bị Đinh Trường Sinh bắn chết sao? Cho nên lúc này Kha Tử Hoa ngay cả thời gian suy nghĩ còn không có, chứ đừng nói chi là lựa chọn.
Kha Tử Hoa bị Đinh Trường Sinh đẩy đi ở phía trước, Đinh Trường Sinh theo ở phía sau, Đinh Trường Sinh thân không có to lớn như Kha Tử Hoa, hắn khom lưng, cố gắng thu gọn thân thể, núp ở phía sau lưng của Kha Tử Hoa
-Không được do dự, cứ nhìn về phía của A Lang, nếu không, hắn ta phát hiện ra có chuyện, thì anh chính là tấm chắn thịt đấy…
Đinh Trường Sinh cúi đầu, đi theo phía sau Kha Tử Hoa, tuy rằng thân thể Kha Tử Hoa có chút cứng ngắc, nhưng hắn cũng hiểu được, chính mình nhất định phải phối hợp thật tốt với Đinh Trường Sinh, nếu không, chính mình đúng là sẽ trở thành cái khiên thịt, tuy rằng không biết súng của A Lang rốt cuộc có bao nhiêu viên đạn, nhưng đủ để bắn mình thủng thành tổ ong vò vẽ. Lưu Chấn Đông lúc này cũng không có lựa chọn khác, nếu như có nhiều người cùng đi, gây động tĩnh quá lớn, còn chưa tới trong phòng có khả năng liền kinh động đến a Lang, ngược lại ít người quá thì bất lợi cho áp dụng hành động, quyết định giơ lên nắm tay phải, ý bảo toàn bộ mọi người ngồi xuống.
…………………………………………………………..
Nói đến A Lang, thấy thủ hạ của mình đi phía dưới đã lâu không quay trở về, còn Kha Tử Hoa cũng không thấy bóng dáng, vì thế rời khỏi chỗ ngồi, định đến tầng dưới nhìn xem, hướng đến phía nhà vệ sinh đi đến.
-Tại sao lâu như vậy...
A Lang nghe được bước chân, liền thấy Kha Tử Hoa.
-Đi cầu nên lâu… .
Kha Tử Hoa đáp lại ..
Chính là bởi vì một câu nói này của Kha Tử Hoa, A Lang đang cầm súng giơ lên, lại hạ xuống, trong lúc vừa để súng xuống, thì súng vĩnh viễn buông bỏ rồi, bởi vì lúc này khi thấy chuyển biến, A Lang nhìn thấy phía sau Kha Tử Hoa không thích hợp, giơ tay cầm súng lên nhưng nghe được tiếng súng nổ từ phía bả vai Kha Tử Hoa, Đinh Trường Sinh đã nổ súng trước. Một phát đạn này chưa có bị lấy mạng, chỉ bắn h trúng cánh tay trái A Lang, cánh tay trái tê rần, trì trệ tốc độ giơ súng của A Lang, thời điểm lại lần nữa hắn giơ súng lên, Đinh Trường Sinh phát thứ hai đã bắn trúng mi tâm A Lang, lúc ấy hắn liền ngã nằm trên mắt đất…
Đinh Trường Sinh nghĩ diệt cỏ là diệt tận gốc, tuyệt đối không có khả năng để cho đối phương có cơ hội cắn ngược mình, lúc này Kha Tử Hoa đặt mông ngồi phịch ở trên đất, mồm thở hổn hển, lần này là thời khắc hắn thấy cách tử thần gần nhất.
Đinh Trường Sinh bỏ lại Kha Tử Hoa, đem súng trong tay A Lang đá văng qua một bên, sau đó lại hướng về phía ngực hắn bắn bồi mấy phát, đây mới gọi là làm chấn động mọi người .
-Như thế nào, còn có thể đi được không?
Đinh Trường Sinh đi qua đá Kha Tử Hoa một cước, hỏi. -Đinh Trường Sinh, tôi và cậu có cừu oán sao? Cậu lấy tôi làm tấm chắn, cậu không biết ngượng à?
Kha Tử Hoa mắng nói.
-Tôi không bắt anh làm tấm chắn thì bắt ai đây? Việc của anh và Hạ Phi, thì Hạ Phi đã khai ra hết rồi, vốn là tôi tính toán định để cho anh chết, dù sao chết thì anh vẫn được công nhận liệt sĩ, nhưng dù sao thì chúng ta cũng có vài năm huynh đệ, lúc trước khi tôi còn công tác tại Hải Dương, anh cũng đã giúp qua tôi, chúng ta bây giờ ân oán xóa bỏ coi như không ai nợ ai, còn anh suy nghĩ thế nào, đó là chuyện của anh…
Đinh Trường Sinh mặt không đổi sắc nói.
Nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, Kha Tử Hoa tự mình cũng biết mình đã làm nên những chuyện gì, cho nên sắc mặt lập tức trở nên nan kham, Đinh Trường Sinh không quản đến Kha Tử Hoa nữa, vẫy tay, gọi Lưu Chấn Đông đến... -Hạ Phi nói này tầng hầm này có camera theo dõi từ một hệ thống khác, anh đi tìm đến, đem thẻ ghi camera lấy ra đi, hủy lấy cái đoạn này, chúng ta cũng thay đổi súng, anh cầm lấy súng của tôi, xem như hành động lần này, công lao do chính anh thực hiện là được rồi, cố làm cho tốt, tôi không tiện ra mặt….
Đinh Trường Sinh vỗ vỗ vai Lưu Chấn Đông bả nói.
-Đinh cục…làm vậy tối thấy….ngượng ngùng quá…
Lưu Chấn Đông cười nói.
-Tôi đem anh theo từ Hồ Châu đến đây, cái gì cũng chưa giúp được anh, chỉ có cơ hội càn quét băng đảng ma túy này tính tại phía trên thân anh, tôi sẽ gặp lãnh đạo thành phố vận hành một chút, để xem có thể hay không để cho anh tiếp nhận vị trí tên hỗn đản kia…
Đinh Trường Sinh kéo lấy Lưu Chấn Đông ra một góc nói nhỏ, nói đến hỗn đản thì chỉ vào Kha Tử Hoa cách đó không xa nói. Ra khỏi tầng hầm, thì sắc trời từ hướng đông đã bắt đầu tờ mờ sáng rồi, Đinh Trường Sinh không xuất hiện ở bên trong đội ngũ đặc cảnh, hắn thay đổi đổi quần áo, đến lầu trên, nhìn Lưu Chấn Đông dẫn đội đem người áp ra ngoài, để cho Lưu Chấn Đông tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, thông báo qua tình huống bên trong, không con tin nào bị thương vong, toàn bộ công tác thuận lợi.