Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 245: Chưa biết cách sử dụng người tài



CHƯƠNG 196: CHƯA BIẾT CÁCH SỬ DỤNG NGƯỜI TÀI.

– Nhìn cái gì vậy , lái xe khởi hành đi!

Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại nhìn chủ tịch huyện Trọng Hải đang ngồi ở ghế bên cạnh tài xế , trong lúc nhất thời đã quên không biết phải làm cái gì.

– Vâng, thưa chủ tịch huyện, ông chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu đi nhé.

Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng buông ra bộ ly hợp , chậm rãi cho xe chạy , cố gắng lái xe chạy thật êm.

– Có phải là giật mình khi thấy tôi ngồi xe của cậu?

Trọng Hải cười lớn hỏi.

– Vâng, thật là không ngờ, với lại tôi cũng còn thêm một điều bất ngờ là chủ tịch huyện mới nhậm chức lại là người hôm nào đi lạc ở thôn Lệ Viên, nếu biết sớm , tôi đã đến thị trấn để đón chủ tịch rồi.

– Thật vậy sao? Dù thế nào đi nữa, nếu muốn gặp lãnh đạo để tâng bốc, tôi cho cậu biết , tôi cũng không có thích như vậy đâu, nghe nói lần trước bí thư Trịnh lúc đến thị sát, còn gọi cậu lên xe của ông ta.
– Đúng vậy, tôi sắp trở thành người nổi tiếng rồi, lần này chủ tịch huyện cũng ngồi xe của tôi.

Đinh Nhị Cẩu thật lòng nói, hắn đang trấn tĩnh tâm tình của mình trầm tĩnh lại , vừa lái xe vừa cùng Trọng Hải trò chuyện.

– Trường Sinh, tôi hi vọng cậu không đem chuyện quen biết cùng tôi nói cho người khác biết , cứ xem như từ trước đến giờ chưa từng gặp qua tôi nhé.

– Vâng thưa chủ tịch, tôi hiểu.

Trọng Hải cười cười hỏi:

– Cậu hiểu cái gì?

– Tôi hiểu…tôi hiểu mà, là tôi chưa thấy qua chủ tịch huyện!

– Nói nhảm, làm như vậy đối với cậu mới có lợi, nhớ kỹ chưa?

– Nhớ kỹ , tôi cam đoan sẽ không nói cho bất luận người nào nghe.

– Ừ, trước đây tình hình thị trấn Sơn Lâm phát triển như thế nào?

– Về vấn đề phát triển kinh tế phải không?

– Ừ, tổng thể phát triển như thế nào vậy?
– Chủ tịch huyện , ở trong xe chỉ có tôi và chủ tịch, cho nên tôi nói chuyện gì cũng không sợ người khác biết, nhưng chuyện phát triễn kinh tế đối với thị trấn Sơn Lâm thật đúng là tôi không có biết nhiều, nếu chủ tịch muốn biết tình huống khu vực thôn do tôi quản lý , tôi cam đoan nắm rõ chi tiết , chủ tịch muốn biết cái gì , tôi đều có thể tinh tường nói với chủ tịch.

– Thật không? Vậy tôi hỏi cậu, khu vực thôn của cậu quản lý tổng cộng bao nhiêu người, nam bao nhiêu người? Nữ bao nhiêu người? Phụ nữ độ tuổi sinh đẻ bao nhiêu người, bình quân thu nhập mỗi năm là bao nhiêu , đất đai có bao nhiêu , cậu có thể cho tôi biết được không?

Trọng Hải thấy hắn nói có vẻ hơi ba hoa, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại gây cho ông ta ấn tượng đầu tiên đây là một người rất tài giỏi , nhưng có phải đúng như vậy hay không thì cần phải thử thách mới biết được .
– Khu vực thôn tổng cộng 1 vạn 7224 người , tổng cộng có bốn thôn, trong đó thôn Lê Viên có 3254 người . . . Phụ nữ độ tuổi sinh đẻ là 367 người . . . Năm ngoái bình quân thu nhập mỗi đầu người là1658 đồng.v.v…

Đinh Nhị Cẩu há mồm liền nói một hơi các vấn đề Trọng Hải vừa hỏi.

Chính điều này làm cho cho Trọng Hải có chút giật mình, không đơn giản là Đinh Nhị Cẩu lại có thể nhớ được những chữ số này , trọng yếu hơn chính là Đinh Nhị Cẩu có thể trả lời vanh vách một lần theo đúng trình tự những câu hỏi, khả năng này không phải là đầu óc bình thường có được, vì ngay cả Trọng Hải là xuất thân từ tài vụ và kế toán cũng phải nghĩ đến một lát mới có thể đáp lời được những câu hỏi đại loại giống như thế .

– Tốt lắm, xem ra cậu cũng bỏ ra công sức ra khá nhiều.
– Hì..khu vực thôn này đâu có lớn bao nhiêu , chỉ có chút chuyện như vậy, chỉ cần xem qua một vài lần là nắm rỏ hết rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói với dáng điệu như là một chuyện bình thường đơn giản đâu có gì là ghê gớm.

– Ha ha , nói như vậy lãnh đạo của thị trấn Sơn Lâm thật là không biết trọng dụng nhân tài rồi, lấy dao trâu đi mổ gà, thật là uổng phí, cậu làm chủ nhiệm cũng khá lâu rồi, chuyện phát triển kinh tế ở khu vực thôn có nghĩ tới cách nào chưa.

– Có nghĩ tới, vẫn đang lục lọi tòm phương án tối ưu nhất, trong núi này nông dân quá nghèo, lại nhát gan, không dám làm gì mới cả , vay tiền bên ngoài thì sợ trả không nổi , tôi đang suy nghĩ tìm một ngân hàng phụ trợ kế hoạch ở nông thôn , chủ tịch huyện , ở nước Băng-La-Đét có ngân hàng hổ trợ những vùng nông thôn khai hoang ông có biết không?
– Ồ? Cậu cũng biết chuyện này à?

– Vâng, tôi có chú ý qua , tuy tôi không phải làm ở ngành tài chính, nhưng gần đây vì thấy ở nông thôn muốn vay tiền khó quá nên mới lên trên mạng tìm hiểu thì mới biết , quốc gia chúng ta rất rộng lớn, chủ yếu là vùng nông thôn, nếu có ngân hàng giống như vậy thì tốt biết bao , không cần thế chấp , không cần các loại đảm bảo phức tạp , nông dân chân chính nếu có kế hoạch làm ăn thì vay đến hạn định, chắc chắn là cũng sẽ tích cực trả tiền lại , nhưng thật đáng tiếc đất nước của chúng ta còn chưa có đối mặt dạng ngân hàng hổ trợ nông thôn như vậy.

– Tôi thấy ý nghĩ này rất tốt , nhưng lại có chút không tưởng đấy, hãy nhìn vào thực tế đi, xử lý chuyện ngân hàng đâu phải là dành cho một quan chức nhỏ nhỏ chủ nhiệm như cậu có thể làm được?
Trọng Hải đối với ý nghĩ như vậy của hắn cũng không đồng ý, hệ thống tài chính Trung Quốc so với cách làm của ngân hàng Băng-La-Đét rất khác nhau, với cơ chế hiện nay cũng rất khó có loại ngân hàng như vậy tồn tại .

– Tôi cũng biết vậy, nhưng hiện tại là đã đang xúc tiến chuẩn bị làm , tôi có một người bạn đang xin thành lập một công ty tài chính tầm trung bình , mặc dù bây giờ có nhiều loại công ty nhỏ tài chính cho vay, nhưng đa số đều biến tướng thành công ty cho vay với lãi suất cao, công ty tài chính của bạn tôi cũng là cho vay tiền , chỉ có điều là ưu tiên dành cho nông dân, không có giống như là những công ty cho vay lấy lãi kiểu kia.

– Đang xúc tiến? Thật sự có chuyện này à?

– Vâng, có lẽ không bao lâu nữa tại huyện Hải Dương sẽ có thành lập một công ty như vậy.
Đinh Nhị Cẩu tràn đầy tin tưởng trả lời, bởi vì hôm trước Dương Phụng Tê đã gọi điện thoại cho hắn, nói là cho đến bây giờ công việc tiến hành rất thuận lợi, do đó hắn mới dám ở trước mặt Trọng Hải nói về chuyện này.

Đương nhiên, mục đích hắn cũng rất rõ ràng, trước mắt chính là phải tạo được ấn tượng tốt ban đầu trong mắt Trọng Hải, so sánh khi trao đổi với bí thư Trịnh Minh Đường, Đinh Nhị Cẩu càng ưa thích Trọng Hải hơn, cũng có thể là giữa hắn và Trong Hải có sự tương đồng với nhau hơn.

– Được rồi, tôi chờ cậu sẽ có kết quả như thế nào , à, mà có thể tiết lộ một chút là ai đang đứng đằng sau chuyện này không?

– Đó là tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, tôi có quen biết với con gái của chủ tịch tập đoàn là Dương Phụng Tê.

– Cái gì? Tập đoàn đầu tư Bàn Thạch? Cậu nói cậu quen với Dương Phụng Tê?
Điều này làm cho Trọng Hải lắp bắp kinh hãi , bởi vì tập đoàn đầu tư Bàn Thạch gần đây ở trong nước thanh danh vang dội với tư cách tiềm lực tài chính và kinh tế dồi dào, Trọng Hải đối với việc đầu tư tài chính bên trong quốc nội về cơ bản rất quen thuộc, trong thời gian gần đây con gái của chủ tịch tập đoàn đầu tư Bàn Thạch Dương Phụng Tê liên tiếp lộ diện trước giới truyền thông, rất nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng.

– Vâng, trong một lần lên thành phố, tôi ngẫu nhiên có cơ hội quen biết cô ấy, nên tôi khuyên cô ấy nên mở thêm một công ty tài chính cho vay dạng vừa và nhỏ ở nông thôn , dù sao, nông thôn nước ta quá rộng lớn , nếu như có thể chiếm lĩnh thị trường tài chính ở nông thôn, sau này lợi ích khó có thể lường được , tại Trung Quốc không dám tiêu tiền chính là dân chúng ở nông thôn, nếu bọn họ tin tưởng thì sẽ gửi vào….