Thường Hiểu Xuân ngơ ngác, tên người này nghe rất quen thuộc, nhưng trong lúc bất ngờ thật đúng là nhớ không nổi người kia là ai nữa.
Trọng Hải thấy không có tiếng đáp lại, ngẩng đầu nhìn Thường Hiểu Xuân, cười cười:
– Đúng đấy, hắn còn có tên thường gọi là Đinh Nhị Cẩu, hắn đang làm trợ lý cho chủ tịch thị trấn Lâm Sơn sao ông không biết vậy? Trước đây chúng ta đi đền thôn Lê Viên thị sát , thằng nhóc này là nhân vật chính múa máy ông không nhớ sao?
– À.. nhớ ra rồi, thưa chủ tịch, ông vừa nói đến Đinh Trường Sinh, thật ra nếu nói tên là Đinh Nhị Cẩu là tôi biết ngay, hì hì..cái biệt danh của hắn vang dội hơn cái tên chính của hắn nhiều lắm.
– Thật vậy à ? Ông có hiểu rỏ về hắn không?
– Nói thật, ngoại trừ lần kia cùng đi thị sát vơi chủ tịch, trước đó tôi không biết rỏ về hắn lắm, có chuyện gì vậy chủ tịch , chẳng lẽ ông lại muốn để cho hắn làm thư ký chứ ?" – Ông cảm thấy thế nào?
– Về…chuyện này , tôi thực sự không có nghĩ qua , bất quá tôi thấy được chủ tịch có ý kiến của riêng mình , nhưng có chuyện này ông cũng phải thận trọng một chút.
– Ồ? Chuyện gì?"
– Tôi có nghe nói chức vụ trợ lý thị trấn Đinh Trường Sinh là được bí thư Trịnh Minh Đường cất nhắc lên , cho nên . . .
Thường Hiểu Xuân còn chưa nói hết câu , nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng rồi, hắn được bí thư Trịnh nâng lên , người của bí thư Trịnh, chủ tịch huyện dám tin dùng sao?
– Ặc còn có chuyện này à?
Trọng Hải đối với chuyện này cũng là lần đầu tiên nghe nói , vì vậy ông đứng thẳng người lên đi đến bên cửa sổ, quan sát xa xa ngọn đèn, lấp la lấp lánh giống như tâm tình của ông bây giờ, đến huyện này thời gian cũng không ngắn rồi, nhưng là trước sau gì cũng tìm không thấy mở ra một lổ hổng cục diện để chen chân vào, ngày đó biết được Đinh Trường Sinh, ông có cảm giác thằng nhóc này tuổi còn trẻ , nhưng đầu óc rất linh động thông minh , cho nên đây cũng là lý do Thường Hiểu Xuân đã giới thiệu ứng cử cho ông mấy thư ký rồi mà ông vẫn không hài lòng, tại vì Trọng Hải không phải muốn tìm một thư ký chỉ biết ghi chép tài liệu, xách giỏ múc nước pha trà…, người thư ký mà ông cần là người phải có tài, biết linh hoạt, thời khắc mấu chốt có thể một mình đảm đương một hướng mới được . Nhưng đúng như Thường Hiểu Xuân cảnh giác với ông, thư ký phải tuyệt đối trung thành, nếu ngược lại, ở bên cạnh mình chẳng khác nào là qua bom hẹn giờ bên người, vì thế nhất định phải cực kỳ thận trọng khi tuyển chọn người thư ký, nhưng nếu không có một tay chân thân tín người địa phương, Trọng Hải trong lúc nhất thời thật vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu mà ra tay .
Được rồi, nghi người thì không dùng người , dùng người thì không nghi ngờ người.
– Thôi như thế này, ông tìm hiểu về Đinh Trường Sinh đi, đến lúc đó nói sau, cũng không biết hắn có đồng ý làm thư ký hay không, về chuyện này, chúng ta cũng không thể cưỡng ép, nếu cưỡng ép thì sẽ không làm nên chuyện , có đôi khi còn có thể phản tác dụng , ông cứ đi thăm dò khảo sát về hắn một chút, chuyện này cũng không nên lộ ra , cứ lặng lẽ tiến hành. Trọng Hải dặn dò .
– Vâng thưa chủ tịch, ngày mai tôi sẽ tiến hành , bây giờ trời chiều rồi, ông cũng nghỉ ngơi đi…
– Được rồi, tôi chỉ có một mình ở đây, tối nay về trễ cũng không có sao , ông đi về trước đi.
Trọng Hải nói ra .
Đinh Nhị Cẩu tuy không có học đến đại học, nhưng hắn hiện tại đang học hàm thụ khoa pháp luật chính quy, học cũng khá tốt , vừa rồi thi mấy môn, chỉ một lần duy nhất đều đạt được , điều này làm cho Giang Hàm Thiến thán phục không thôi, với lại mỗi lần lên thị trấn hắn đều ghé qua văn phòng Khấu Đại Bằng khuân về một đống lớn nhật báo nhân dân , nhật báo Quang Minh , báo pháp luật các loại, trong những lúc rỗi rảnh đều nghiên cứu xem qua, cho nên văn tự trình độ cũng là tiến rất xa, thậm chi hắn còn nghiên cứu kỹ lưỡng các quyển sách mang từ nhà kho của thím Trần Hinh Nhã về… Lúc này trong tay Đinh Nhị Cẩu đang cầm bản thảo của Trương Cường xem đi xem lại , Trương Cường ở bên cạnh cũng không nhịn được phải hỏi :
– Này Trường Sinh, cậu xem có hiểu không mà cứ nhìn tới nhìn lui hoài vậy?
Trương Cường vừa cười vừa nói :
– Hay nói giỡn , anh học là khoa chính quy cảnh sát , tôi cũng là khoa chính quy pháp luật, anh nghĩ xem tôi có hiểu không ? Hừ..ếch ở đáy giếng nhìn lên…
Đinh Nhị Cẩu không phục phản ứng lại .
– Được…được rồi, cậu cứ xem đi , đến cùng thế nào rồi?
Ngày đó được Đinh Nhị Cẩu chỉ điểm, trở về Trương Cường lục lọi tư liệu , tra hồ sơ , rốt cục sau thời gian tìm tòi đã viết ra bản thảo đề xuất những việc cần làm của người cảnh sát tại các thôn ấp, nhưng vẫn còn chưa biết là có ổn hay chưa , nên mới sáng sớm , Trương Cường lái xe chiếc xe tải của đồn cảnh sát xe tải đi đến thôn Lê Viên tìm Đinh Nhị Cẩu rồi. – Ừ, tôi thấy được rồi đó , như vậy đi , vào buổi chiều nay tôi cũng không có việc gì làm , tôi sẽ đi ngay đến tỉnh Giang Đô, anh ở nhà đợi tin tức tốt là được rồi.
– Ủa anh không đi theo à?
Trương Cường từ đợt trước đi theo Đinh Nhị Cẩu một chuyến đến thành phố Bạch Sơn , nhận biết đến thằng chó Nhị Cẩu này năng lượng không nhỏ , cho nên lần này cũng muốn đi theo để biết thêm mấy người , nói không chừng những người này về sau đều có thể biến thành mạng lưới giao thiệp của mình .
– Anh đi theo làm gì , lần này đi là gặp một người phụ nữ , chứ không phải đàn ông , anh đi theo bất tiện lắm.
– Phụ nữ? Cứ ham hái hoa ngắt cỏ đi, coi chừng . . .
Ý của Trương Cường đột nhiên tưởng tượng muốn nói coi chừng vợ của Đinh Nhị Cẩu, tuy Đinh Nhị Cẩu khắp nơi gây nợ phong lưu, nhưng cũng chưa hề có ai nói qua vợ hắn là ai ! – Hừ.. tôi chưa có kết hôn mà, vậy đi tìm một người bạn gái thì sao, phạm pháp à?
– Được rồi ,tôi không đi thì không đi , bất quá việc này cậu phải cố gắng giùm xử lý nhanh lên, tôi sợ đêm dài lắm mộng, nghe nói ngày hôm qua lão chính trị viên Trần đã đi lên trên huyện, sau khi trở về sắc mặt khá là khó coi , cũng không thèm nhìn mặt của tôi nữa, cậu nói đi việc lên chức này của tôi có phải là chẳng có đạo đức gì cả phải không?
– Trong chính trị không có gì đạo đức hay là không đạo đức , chỉ có lưu manh hay không lưu manh mà thôi, bất quá tôi muốn thử xem đối với cơ hội lần này anh có vượt qua nỗi không, nhưng nếu anh chậm trễ không qua được , ít nhất anh phải chờ đến tầm chín, mười năm nữa đấy, anh suy nghĩ kỹ đi, cho đến lúc đó , anh đã bao nhiêu tuổi rồi ? Cho nên, chỉ có những người đủ sức làm lưu manh , mới có thể chơi trò chơi chính trị được ! Đinh Nhị Cẩu nói một hơi làm Trương Cường sửng sốt.
– A.. Nhị Cẩu à, tôi cũng biết rõ chí lớn của cậu , nhưng tôi phát hiện đầu óc cậu, không phải là một đầu óc bình thường, những điều này cậu học ở đâu vậy?
– Trên sách đấy, gần đây tôi đọc khá nhiều sách , cũng phát hiện tôi tiến rất xa rồi, hì hì… .. .