Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 268: Có muốn thay đổi công tác không?



CHƯƠNG 219: CÓ MUỐN THAY ĐỔI CÔNG TÁC KHÔNG ?

Lão Phạm nằm trên ngực của Tiếu Hàn hơi thở mệt nhọc, sau khi hưởng thụ cơn sướng khoái lúc xuất tinh, trong cơ thể đã phát tiết ra, cảm giác thỏa mãn từ ƈôи ŧɦịŧ khuếch tán đến toàn thân, như tóm lấy lấy mỗi một tế bào của ông ta…

Côи ŧɦịŧ từ từ mềm nhũn trượt ra cửa miệng huyệŧ, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc màu trắng lập tức trào theo chảy ra xuống tận hậu môn Tiếu Hàn rồi nhiểu xuống trên giường.

– Xong rồi, tôi có việc phải ra ngoài…

Sau khi nói xong Tiếu Hàn xuất ra cuộn giấy lau sạch lấy dưới háng của mình, thì vừa lúc Chu Hồng Kỳ gọi điện thoại tới………………..

…………………………………………………………………

Chủ nhiệm văn phòng huyện Hải Dương Thường Hiểu Xuân ngồi đối diện với Khấu Đại Bằng, hôm nay ông ta đến là vì là vì chuyện tìm hiểu về lý lịch của Đinh Nhị Cẩu trước đây, trước khi gặp Khấu Đại Bằng, ông ta cũng đã trao đổi trước với chủ nhiệm văn phòng tổ chức thị trấn Lâm Sơn Hướng Cương, chủ nhiệm phòng tổ chức đánh giá cũng không tệ đối với Đinh Nhị Cẩu, nhưng ông ta cũng khuyên Thường Hiểu Xuân tốt nhất vẫn là gặp Khấu Đại Bằng tìm hiểu, dù sao Khấu Đại Bằng cũng là chú của Đinh Nhị Cẩu.
– Ông Thường, ông không nói đùa chứ, Đinh Nhị Cẩu có thể làm được gì khi lên huyện?

Khấu Đại Bằng kinh hoảng đến ngây người khi nghe Thường Hiểu Xuân mở miệng nói.

– Bí thư Khấu bí thư, bộ ông tưởng sáng sớm tôi không có chuyện gì làm, chạy đến tìm ông để nói đùa à ? Đây là ý kiến của chủ tịch huyện tự mình dặn dò đấy, tôi làm sao dám trì hoãn.

Thường Hiểu Xuân cũng rất bất đắc dĩ, vừa rồi có mấy vị lãnh đạo đến gặp riêng ông, nhờ gửi gấm con cháu của mình đến làm việc cho chủ tịch huyện mới, tuy mọi người đều nghe lời đồn nói chủ tịch huyện là người từ bên tài chính đưa sang chứ không phải xuất thân từ chốn quan trường, nhưng bí mật về thân thế của chủ tịch huyện này rất nhanh được tất cả mọi người nghe ngóng sau lưng, chỗ dựa này là một cây đại thụ , nếu con cháu mình được theo vị chủ tịch này, thì tiền đồ sau này còn có lo gì nữa?
Đáng tiếc là có nhiều người được tiến cử, có bằng cấp , có tướng mạo , có năng lực, có người trẻ tuổi, nhưng chủ tịch huyện hết lần này tới lần khác đều lắc đầu từ chối, chẳng cần kiểm tra xem trình độ như thế nào , rõ ràng là chủ tịch huyện lại vừa mắt với thằng Đinh Nhị Cẩu này .

– Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu chư có tốt nghiệp đại học mà, chuyện này làm sao thích hợp được, làm thư ký đó chính là ghi chép tài liệu cho lãnh đạo !

Khấu Đại Bằng thì thầm nói .

– Hừm…ghi chép tài liệu có nhân viên bộ phận hành chánh, không cần hắn ghi , chỉ cần ông cho tôi biết về tình huống gia đình của hắn như thế nào, khả năng của hắn ra sao?"

– Tình huống gia đình? À, chuyện này đơn giản, vào cái năm thôn Bàng Tử Dục bị đất đá từ trên núi trôi xuống gây đại họa , chắc ông cũng có nghe tới chứ ?
– Ừ, chuyện này tôi biết, chết cũng không ít người.

– Lần đó cha mẹ của Đinh Nhị Cẩu đều bị đất đá đè chết, trong nhà hắn cũng không còn có ai , hắn đứa trẻ tốt, có ân tất báo, không tham không chiếm, năng lực cũng không tệ , đến thôn Lê Viên giúp dân chúng bán đi hơn 100 vạn cân lê ế, lại còn đoạn xếp đặt tu sửa con đường mới, từ đó mơi khiến cho mọi người chú ý.

Khấu Đại Bằng trên cơ bản là nói thật , về những chuyện này Thường Hiểu Xuân cũng biết ít nhiều .

– Dù sao chủ tịch huyện cũng có nói qua, chuyện làm thư ký cho chủ tịch huyện cũng không có bắt buộc hắn, vẫn còn muốn nghe ý kiến của Đinh Trường Sinh, hắn có tự mình đồng ý mới được, còn ngược lại nếu như hắn không muốn đi mà cứ ép buộc, thì công việc sẽ trở thành phản tác dụng không thể hoàn thành tốt được đâu.
Thường Hiểu Xuân thành thật nói ………………………………………

………………………………………………………………………………..

Ngày hôm sau tại ủy ban thị trấn.

– Chú à, sao cứ nhìn chăm chăm vào mặt cháu vậy? Bộ trên mặt cháu dính nhọ nồi hả?

Vừa bước vào cửa phòng làm việc của Khấu Đại Bằng, Đinh Nhị Cẩu đã cảm thấy ánh mắt của Khấu Đại Bằng là lạ, trong lòng hắn nghĩ thầm “chẳng lẽ mình bị phát hiện khi đi lên trên tỉnh mà không có xin phép nghỉ..”

– Hừ chú đang cố tìm xem tại sao thằng nhóc này cứ gặp vận may đấy, lại một chuyện tốt từ trên trời rời xuống đầu cháu nữa..!

– Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?

– Cháu có muốn thay đổi công tác không vậy?

– Hì hì đổi công tác khác? Chú định để cho cháu làm chủ tịch thị trấn à?

Đinh Nhị Cẩu cười nói .
– Ha ha, cho cháu làm chủ tịch thị trấn? Sao cháu không nói là làm bí thư luôn, cứ việc đuổi chú đi rồi, cháu sẽ lên làm bí thư.

– Làm sao có thể như vậy được chứ, cháu nào có cái lá gan to như thế, nói đi nói lại, bây giờ chú lại muốn đẩy cháu sung quân đi nơi nào?

Đinh Nhị Cẩu đến trên ghế sa lon ngồi xuống , cả người giờ đã trầm tĩnh lại , ngồi trên xe chạy suốt gần mấy tiếng đồng hồ, thật sự là mệt muốn chết rồi .

– Chủ nhiệm văn phòng huyện Thường Hiểu Xuân đến gặp chú và có qua gặp cả chủ tịch Vương Bạch Lệ..

– Ai? Thường hiểu xuân? Ông ta tìm mọi người để làm gì?

– Muốn mang cháu về trên huyện , để cháu làm thư ký cho chủ tịch huyện, vậy cháu có đi không?

Khấu Đại Bằng nói thẳng không vòng vo , đối với con người của Đinh Nhị Cẩu như vậy , không cần phải lòng vòng , cứ nói trực tiếp thì tốt hơn.
– Cái gì?

Đinh Nhị Cẩu thoáng cái đang ngồi trên ghế salon giật bắn người lên.

– Chú à , bớt giỡn lại chú , làm thư ký chủ tịch huyện? Ưʍ.. có bao nhiêu là người tài giỏi có thể làm thư ký cho chủ tịch huyện, cháu làm làm sao gánh nổi mấy người kia.

– Chú cũng đã nói giống như vậy với chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân , nhưng ông ta nói đây là ý của chủ tịch huyện đã điểm danh đúng tên cháu , cháu hãy suy nghĩ thật kỹ , đương nhiên nếu không muốn đi lên huyện, cũng không ai sẽ bắt ép cháu , dù sao việc này cũng không phải là phòng tổ chức cán bộ điều động, nên không cần phải tuyệt đối phục tùng, nhưng chắc cháu cũng biết phía sau lưng của Trọng chủ tịch là gốc cổ thụ chống lưng, , nếu cháu có thể phục vụ cho ông ta hài lòng , tương lai cả đời này của cháu sẽ có bảo đảm tốt hơn trước rất nhiều.
Trong lòng Khấu Đại Bằng cũng rất mâu thuẫn, nếu để cho Đinh Nhị Cẩu rời khỏi đây lên làm việc cho chủ tịch huyện, từ nay về sau, Khấu Đại Bằng sẽ không tránh khỏi bí thư huyện Trịnh Minh Đường chú ý đề phòng tới , nhưng thông qua con đường của Đinh Nhị Cẩu, thì ông ta cũng có thể thay đổi được mối quan hệ tốt hơn với chủ tịch huyện , xem ra công việc cũng thuận lợi rồi.

Vẫn còn một phương diện khác, ở tại thị trấn này, chính xác là Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn có năng lực, trong những lúc mấu chốt khó khăn, hắn cũng có thể chống đỡ , nói thật ra Khấu Đại Bằng đã nhiều năm làm chủ tịch thị trấn nhưng ông ta vẫn không có một tay chân thân tín tin cậy, còn khi làm bí thư thì cũng thế, chẳng có ai ngoài Đinh Nhị Cẩu, đây là cũng một sự lo lắng âm thầm của ông ta .
– Ui dà… một bánh to lớn ở ngay tại trước mặt của cháu , nhưng cháu cảm thấy lại không có khả năng ăn hết dù cái bánh thật sự là quá hấp dẫn, vì nếu ăn hết lại sợ căng bụng mà chết.

Đinh Nhị Cẩu ngồi một chỗ như trái banh da xì hơi, thật là khó khăn cho hắn. .

Nhìn thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, Khấu Đại Bằng rít một hơi dài điếu thuốc , giống như đã hạ quyết tâm quyết định:

– Đinh Nhị Cẩu , cháu thử xem lại bản thân mình , trước đây chưa lâu cháu đang làm gì? Chỉ là một thằng đầu đường xó chợ không hơn, hiện tại thì cháu đang làm gì? Là một cán bộ quốc gia đấy , không thử đi lên huyện thì làm sao biết là mình không làm được? Nếu làm không được thì lại trở về đây, chẳng qua là cháu cùng với chủ tịch cũng đã có duyên gặp mặt với nhau, hừ..thằng nhóc này càng ngày càng không tiền đồ.
Thấy Khấu Đại Bằng thở phì phì vì bực tức, trong lòng Đinh Nhị Cẩu thật đúng là có phần cảm động , ít nhất cho đến tận bây giờ, Khấu Đại Bằng vẫn không có gây hại cho hắn , tuy rằng quan hệ của hai người khởi nguồn từ lần ở trong núi vô tình bắt gặp được ông ta đang giao cấu với Điền Ngạc Như, nhưng từ ngày đó đến nay Khấu Đại Bằng chỉ điểm cho hắn rất nhiều.

– Chú nói rất đúng , nhưng lúc này công việc ở thôn Lê Viên đang phát triễn rất tốt, bây giờ mà cháu rút ra thì không hay lắm đâu.

Đinh Nhị Cẩu lộ ra sự khó khăn, kỳ thật là hắn đang lo lắng vài chuyện, một là việc chính đó là 100 mẫu đất trong khe núi nhận thầu , lại còn có việc là cùng Lưu Tam hùn vốn mở nhà máy làm đá vụn , nhưng có thể bất quá cho dù là mình rời khỏi đây rồi , dù sao cũng làm thư ký của chủ tịch Huyện, sẽ không có ai dám động đến công việc riêng của hắn, nhưng mấu chốt vấn đề là chuyện của Lưu Hương Lê thì làm sao bây giờ? Chỉ sợ khi hắn đi lên trên huyện thì thời gian chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều. Hừ..hừ đi thì đi , bà ngoại ơi, lúc nào thì mình trở nên yếu đuối giống đàn bà như vậy?
– Chuyện công tác ở thôn , cháu không cần lo lắng , trên thị trấn sẽ sắp xếp người thay thế".

Khấu Đại Bằng nói ra .

– Vậy được , cháu đi , nếu có chết cũng là vì nhiệm vụ quang vinh , sợ cái rắm à.

Đinh Nhị Cẩu đứng lên nói.

– Ừ, cháu trở lại thôn Lê Viên sắp xếp đi, có lẽ hai, ba ngày nữa chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân sẽ trao đổi với cháu , dù sao đây là việc kiếm thư ký cho chủ tịch huyện, không phải là chuyện đùa giỡ".

– À mà này chú , làm thư ký cho chủ tịch huyện, có phải là cháu được lên chức?

– Đó là điều dĩ nhiên, cháu bây giờ chỉ là nhân viên biên chế , lên làm thư ký chủ tịch Huyện, chính là được đãi ngộ cấp phó khoa, cháu có biết là ở thị trấn này, có bao nhiêu người cả đời này đến khi về hưu cũng chưa được lên cấp phó khoa, còn cháu thì mới đây mà có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp phó khoa, cũng không tệ rồi, Nhị Cẩu cháu làm rất tốt , nói không chừng trong tương lai chú còn phải dựa dẩm vào cháu kéo lên hổ trợ đấy.
Khấu Đại Bằng mặc dù nói đùa , nhưng Đinh Nhị Cẩu dựa vào nét mặt của ông ta cũng hiểu được ở bên trong ý tứ của Khấu Đại Bằng.

– Móa nó, có phải là chú đang giỡn chơi với cháu à, cháu đây làm trợ lý chủ tịch thị trấn một thời gian dài như vậy vẫn mới chỉ là nhân viên biên chế chứ không phải là phó khoa sao?

Đinh Nhị Cẩu đột nhiên có một loại cảm giác bị lường gạt .

– Hừ…Ai nói với cháu là làm trợ lý ở thị trấn này là phó khoa vậy? Trợ lý chủ tịch thị trấn bất quá chỉ là một hư chức, hưởng thụ đãi ngộ chế độ lương mà thôi, cái thằng này, tiền thưởng bộ không phải là tăng lên cho cháu sao? Mò mẫm gào to cái gì.

Khấu Đại Bằng có chút dở khóc dở cười với Đinh Nhị Cẩu…

– Ừm..tại sao bọn hắn đều nói cháu đã là cấp phó khoa rồi hả?
Đinh Nhị Cẩu nói đến chính là bọn Trương Cường và cảnh sát ở thị trấn đã từng cho hắn biết là như vậy.

– Hừ..hơi đâu mà nghe bọn họ tếu táo với cháu, lần này thật sự làm rất tốt , nhưng hãy nhớ làm thư ký vẫn còn chưa đủ đâu , khi nào được kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban thì mới được , lúc đó thì cháu mới là chân chính được cấp phó khoa, khi nào chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân tìm đến cháu nói chuyện thì mới xác định được chính thức , trong mấy ngày nay sẽ tranh thủ kết nạp Đảng cho cháu, bên chi bộ đảng đã đồng ý cháu vào đảng rồi, cũng là nhờ chủ tịch Vương Bạch Lệ vận động gấp rút, bây giờ tranh thủ qua gặp cô chủ tịch Vương hỏi thử xem tới đâu rồi…À hôm nay chủ tịch Vương Bạch Lệ không có đến ủy ban, hình như cô ấy không được khỏe nên nghỉ, cháu chạy đến nhà thử xem sao.
Khấu Đại Bằng nói ra .