Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 285: Thỏa mãn lòng hiếu kỳ



CHƯƠNG 235 : THỎA MÃN LÒNG HIẾU KỲ.

– Ủa, ông làm gì ở chỗ này?

Vừa đi đến đại sảnh, đang lúc buồn bực, bên tai Đinh Nhị Cẩu truyền tới một giọng nói rất quen thuộc .

– Giang Hàm Thiến, còn bà ở đây làm gì , hình như bà đang thực tập tại bệnh viện đa khoa Giang Đô mà?

– Hừ..tôi hỏi ông trước… tại sao lại ở chỗ này?

Khoác cái áo choàng blouse dài trắng, Giang Hàm Thiến thoạt nhìn càng quyến rũ động lòng người, hai bàn tay cắm ở ở trong hai cái túi của áo choàng, vẻ mặt dí dỏm nhìn Đinh Nhị Cẩu .

– Tôi đi với lãnh đạo, người nhà của lãnh đạo bị bệnh nằm viện ở đây , tôi đợi lãnh đạo ở chỗ này cũng lâu lắm rồi, nói nhanh lên , còn bà tại sao lại ở đây ?

– Cha tôi cảm thấy bệnh viện đa khoa so với cái bệnh viện nhân dân kém thua xa, cho nên qua mối quan hệ, gửi tôi đến đây thực tập , vừa vặn có một người bạn của cha tôi làm bác sĩ trưởng khoa ở đây, nên gửi tôi cho bà ấy.
– Hì.. tại sao tôi đi đâu cũng đều gặp bà hết vậy ta.

– Sao ông đứng ở đây mà không lên phòng bệnh?

– Ừm ..tôi cũng muốn , nhưng người ta không cho vào.

– Vì sao ?

– Lầu 15".

– A, lãnh đạo nào của ông bị bệnh, mà có thể ở tại phòng bệnh cán bộ nòng cốt, tôi nhớ không lầm thì ông chỉ làm chủ nhiệm liên thôn, thì lãnh đạo của ông cao lắm là cấp thị trấn, thì làm sao nằm được phòng bệnh ở đây?

Giang Hàm Thiến tỏ vẻ khinh khỉnh nói .

– Ưm… một lời khó nói hết , tôi hiện giờ đã không còn làm chủ nhiệm ở thôn Lê Viên nữa , hiện tại thì đang làm thư ký cho chủ tịch huyện .

– Ồ? Làm thư ký cho chủ tịch huyện? Ông bò cũng nhanh quá , cứ tiếp tục theo đà như thế này, trong tương lai ông có thể giúp trong đám bạn học cũ của tôi có được một chỗ làm ổn định được đấy..
Giang Hàm Thiến kinh ngạc nói .

– Trời đất , cái gì mà giúp hay là không giúp, chính bản thân tôi giờ con tự lo chưa xong, vừa mới vừa rồi chạy xe vượt đèn đỏ, giấy lái xe bị cảnh sát giao thông thu giữ , cũng may nhờ mối quan hệ quen biết mới lấy được giấy tờ trở về , năn nỉ khô cả miệng lưỡi, à..bà cho tôi uống chút nước đi.

– Đi thôi , tôi dẫn ông qua văn phòng uống.

Giang Hàm Thiến dẫn theo Đinh Nhị Cẩu quẹo trái quẹo phải , mãi cho đến lầu 7 khoa thần kinh.

– Ủa..bà học chuyên khoa thần kinh à?

– Đúng vậy, có gì không? Khi nào đầu óc ông có vấn đề , tôi sẽ giúp đỡ khám bệnh cho ông!

Giang Hàm Thiến cười hì hì nói .

– Ha ha , tôi hiện tại đầu óc rất tỉnh táo , mà bà thật sự có ý định cả đời làm thầy thuốc sao?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Ông có ý gì , hoài nghi chí hướng nghề nghiệp của tôi sao?
Không phải , tôi chẳng qua là thấy cha của bà nói cũng đúng , chuyện làm ăn đang rất tốt mà không có người phụ giúp, bà không chịu tiếp nhận sự nghiệp của cha bà, bộ định tìm rể hiền rồi giao phó cho à?

– Hứ thì sao, liên quan gì đến ông?

Giang Hàm Thiến giận trách…

– Không có việc gì , tôi chỉ là tùy tiện hỏi qua mà thôi.

Vừa lúc Giang Hàm Thiến bước đến một gian phòng nghỉ, gian phòng nghỉ này thuộc về bác sĩ trưởng, ở nơi này đối với Giang Hàm Thiến chỉ là nơi đổi thay quần áo, mà bác sĩ trưởng khoa hôm nay đã tan ca , cho nên Giang Hàm Thiến mới bạo dạn đem Đinh Nhị Cẩu vào trong nơi này .

– Này ông uống nước đi.

Giang Hàm Thiến rót một ly nước đưa cho Đinh Nhị Cẩu .

Model bây giờ là các cô gái khi mùa lạnh đến thì hay mang đôi giày boot cổ cao, Giang Hàm Thiến cũng không ngoại lệ, Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế dựa , còn Giang Hàm Thiến thì đứng tựa tại bên cạnh cái bàn… .
Đinh Nhị Cẩu liền nhìn thấy Giang Hàm Thiến đang mang đôi giày , hắn rất ngạc nhiên , muốn biết cỡi đôi giày này ra, xem bên trong là dạng gì , tại sao thấy rất nhiều cô gái rất chuộng, lòng hiếu kỳ của hắn càng ngày càng nặng .

– Ông nhìn cái gì đấy?

Giang Hàm Thiến thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào đôi giày boot của mình , vì vậy mặt đỏ lên hỏi.

– Không có gì, nhưng tôi có thể hỏi bà một vấn đề được không?

– Nói , chuyện gì?

Giang Hàm Thiến duỗi ra một tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán mình một chút rồi hỏi hắn.

– Tại sao các cô gái đều rất thích mặc giày boot cổ cao như vậy, có phải mang vào là rất ấm áp à?

– Cái gì nha , không có chút nào ấm áp , khi mặc giày ống cao , phải mặc váy mới đẹp, nhưng mặc váy trong mùa đông thì sẽ rất lạnh , phía dưới bàn chân thì còn may, chỉ có đầu gối bên ngoài thì rất lạnh, nếu cứ thường xuyên như vậy sẽ dễ bị viêm khớp.
– Nghe qua choáng váng thật, ai biểu đã lạnh còn mặc ít như thế chi.

– Ông chả biết cái gì hết, cái này gọi là hy sinh một chút miễn sao thấy mình xinh đẹp là được rồi.

Giang Hàm Thiến nhún vai nói .

– À… ngày xưa phụ nữ đều bó chân cho đẹp , bây giờ xem chân của bà bị bó chặt trong đôi giày boot này, thật đúng là rất gợi cảm đấy.

Đinh Nhị Cẩu mặt dày nói tỉnh bơ.

– Thật sao? Hừ..chỉ có mình ông cho là như thế, nhưng bạn bè tôi đều nói chân của tôi có chút thô.

– Ai dám nói bậy như vậy , bàn chân bà mảnh mai như dương liễu, bắp đùi nẩy nở rủ xuống , đây đúng là tiêu chuẩn mỹ nữ …

Đinh Nhị Cẩu nói như vậy , ánh mắt của hắn vẫn không có rời đi đôi chân mang giày của Giang Hàm Thiến.

– Hì… thôi đi, cái miệng của ông lúc nào cũng lếu láo.

Giang Hàm Thiến đang chửi hắn thêm vài câu nữa , nhưng khi trông thấy hắn cứ nhìn mình chắm chú vào đôi giày boot của mình, không khỏi đắc ý cười cười .
– Nhìn cái gì đấy , thì ra đôi giày của tôi như vậy cũng có mị lực , làm đôi mắt cú vô của ông cứ nhìn hoài , ông tin không, cứ nhìn như vậy tôi sẽ móc hai tròng mắt của ông ra .

– Tôi chỉ rất là tò mò mà thôi.

– Tò mò cái gì?"

– Ừ, không biết bên đôi bàn chân của bà trong đôi giày này còn chứa cái gì nữa không?

Đinh Nhị Cẩu uống một hớp nước , tán hươu tán vượn.

Giang Hàm Thiến mỉm cười không nói gì, cô ngượng ngùng nhìn Đinh Nhị Cẩu ,rồi lui ra phía sau vài bước , đem cửa phía sau khóa ngược lại .

Đinh Nhị Cẩu cũng im lặng chỉ quan sát Giang Hàm Thiến , hắn nghĩ, dù sao là mình bị động , chỉ cần mình giữ vững tinh thần , để xem cô có thể sử dụng bùa mê gì , nhưng trong lòng lại khoái chí , ly nước cầm trong tay cũng quên uống .

Giang Hàm Thiến với nét mặt bí ẩn nhìn Đinh Nhị Cẩu , cô đi đến bên cạnh cái bàn một tay vịn chặt cái bàn, một tay khom lưng cúi người, dưới ánh mắt nhìn soi mói của Đinh Nhị Cẩu, ngượng ngùng đưa tay vào cái khóa kéo của chiếc giày cao cổ …
Cửa phòng đóng kín chỉ có hai người, tiếng động dây kéo khóa phát ra vang lớn dị thường lọt vào trong tai của Đinh Nhị Cẩu lại thoáng qua như tiếng nhạc tiên, theo khóa kéo chậm rãi kéo xuống tận dưới cổ chân, Giang Hàm Thiến tháo bỏ qua một bên chiếc giày, đem toàn bộ toàn bộ bàn chân biểu hiện ra cho Đinh Nhị Cẩu thấy, xinh xắn chân ngọc giấu ở bên trong chiếc tất màu trắng, xuyên thấu qua làn vải trắng , hắn càng thêm căng thẳng , càng muốn từ nơi ấy cởi ra chiếc tất vải màu trắng để được nhìn thấy làn da thịt trắng nõn của đôi chân ngọc để mà thưởng thức .