– Vậy cũng được , nếu ông ấy có thể giúp em thì quá tốt rồi, nhưng chị báo trước cho em biết mà liệu , thời gian gần đây ông ấy không còn giống như lúc trước , hồi đó ông ấy tính tình tuy cố chấp, nhưng ít nhất cũng không phải là người xấu , chị mới phát hiện ra dạo này ông ta đam mê quyền lực đến hư mất không còn thuốc chữa nữa.
Điền Ngạc Như sâu kín nói ra .
– Không thể nào , em cảm thấy đồn trưởng Hoắc cũng được mà…
Đinh Nhị Cẩu thò ngón tay xoa xoa trên hạt le đang sưng cứng phồng lên của Điền Ngạc Như nói.
– Ưʍ..um…không tin thì em cứ thử xem , dù sao chị đạ nhắc nhở em rồi , à..chị có chuyện này nữa, sắp tới chắc chị không còn công tác ở đồn công an thị trấn nữa, chị sẽ điều đến trên huyện làm.
Điền Ngạc Như nói với vẻ mặt đầy hưng phấn . – Tại sao vậy ? Cứ ở tại thị trấn Lâm Sơn không phải là tốt hơn sao ? Không phiền lụy , lại tự do… chị lại muốn lên huyện công tác làm chi ? Sau này em trở về thị trấn thì làm sao gặp chị được?
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục thi triển những lời xảo trá.
– Hừ…em trở về? Chừng nào thì trở về ? Em còn nói trở về gặp chị trong khi bây giờ thì đang làm thư ký , bản thân em có được bao nhiêu thời gian tự do ?, Vì thế cho nên em khỏi phải lo lắng đến việc của chị, sắp tới có lẽ chị sẽ được điều đến làm bên tòa an huyện , hiện giờ đang nhờ mối quan hệ quen biết chạy chỗ.
– À… có mối quan hệ thật là tốt, còn em mà muốn được điều đi công tác khác, cho dù có khóc lóc lạy cha, lạy mẹ cũng là vô dụng, chị thì tốt rồi, muốn đi nơi nào cũng được, đúng là mỗi người đều có số mạng, có muốn cũng không được… – Này..đừng ở chỗ này nói càn , nếu em thật sự muốn làm việc ở trong huyện này, chị chỉ cần nói với bà chị của chị là được , nhưng hết lần này tới lần khác em tính khí ương ngạnh , không chịu ai giúp , chị đã từng nói với em nếu muốn đến huyện công tác thì để chị lo, cũng chính miệng em nói « không cần . . . ».
Điền Ngạc Như lời còn chưa nói hết , thì hai người nghe thấy được tiếng bước chân sắp đến gần cửa , Điền Ngạc Như chỉ kịp kéo cái váy ở nhà xuống cặp chân mà không kịp sửa sang lại cái qυầи ɭóŧ vẫn còn xộc xệch, lập tức rời khỏi người Đinh Nhị Cẩu đứng lên bước tới trên ghế sa lon ngồi đối diện với hắn.
Đinh Nhị Cẩu thì đứng dậy đến nơi cửa phòng, ngón tay giữa còn dính đầy dịch nhờn dinh dính khi mò trên cái âm hộ của Điền Ngạc Như, hắn vừa vặn lau sạch ở đằng sau lưng áo thì đúng lúc Hoắc Lữ Mậu mở cửa bước vào . – Tại có việc đột xuất làm trễ nãi, cậu đã đến lâu chưa?
Sắc mặt Hoắc Lữ Mậu không có bất kỳ khác thường gì cả , chỉ là lúc gặp Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm hơi xấu hổ vì bản thân mình làm một chuyện mờ ám với hắn, ông ta mặc dù không biết đêm nay Trịnh Tam Gia sẽ đối phó với Đinh Nhị Cẩu như thế nào, nhưng ông không còn cách nào khác nữa , với tư cách là một người đàn ông mà chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ đã dần rời xa không còn ham muốn nữa, thì chỉ còn cách là nắm giữ quyền lực trong tay để thay thế cho du͙ƈ vọиɠ của mình.
Hoắc Lữ Mậu ngồi trên ghế sa lon rồi nhìn Điền Ngạc Như hỏi :
– Em nấu cơm chưa?
– Anh dạo này đi suốt ngày, có bữa cơm nào trong nhà anh nếm qua đâu mà kêu em nấu?
Điền Ngạc Như không nhanh không chậm nói ra .
– Nhưng đêm nay có Nhị Cẩu tới, mau đi nấu cơm , đói bụng lắm rồi, chốc nữa anh cùng Nhị Cẩu uống vài ly rượu. Hoắc Lữ Mậu nhẫn nại nói.
– Hôm nay em mệt , gần nhà có quán nhậu đấy , hay là đi ra ngoài ăn uống?
Điền Ngạc Như vẫn ngồi im không nhúc nhích nói.
– Hay là vậy đi, đi ra ngoài ăn, em mời khách , từ lúc đến ủy ban huyện làm , em vẫn chưa mời anh chị ăn cơm, xem như là em lên chức đãi cơm nha.
Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình trong nhà Hoắc Lữ Mậu có vẻ nặng nề, nên vội vàng nói .
Nếu là trước kia , Hoắc Lữ Mậu nhất định sẽ đồng ý, nhưng đêm nay thì không được , ra ngoài ăn uống nếu xảy ra chuyện vì Trịnh Tam Gia không biết lúc nào sẽ ra tay, không thể để cho Đinh Nhị Cẩu ở trước mặt mình gặp chuyện không may mà ngồi im được, dù là như thế nào đi nữa, Trịnh Tam Gia sẽ không dám đến nhà mình gây chuyện bất lợi cho Đinh Nhị Cẩu, vì thế ông dứt khoát không chịu đi ra ngoài ……………………………………… ……………………………………………………..
Tại một khoảng sân rộng ở ngoại ô huyện Hải Dương, Trịnh Tam Gia ngồi trong đại sảnh một mình trên chiếc ghế sa lon bằng da thật , bên cạnh là một người đàn bà đang cẩn thận lau sạch vết máu cho hắn, trên bàn trà vương vãi khắp nơi các miếng bông thấm máu , đúng lúc này cửa mở ra , Ngưu Nhị Đản bước vào…
– Tam Gia , đã sắp xếp xong , đêm nay sẽ hành động.
– Người đó có thể tin cậy được không?
Trịnh Tam Gia mở ra một con mắt , cau mày lại ..
– Tuyệt đối tin cậy , hắn ta không phải là người địa phương , làm xong việc sẽ rời đi ngay.
– Ừ, nhất định phải xóa dâu vết sạch sẻ , hôm nay vừa mới xảy ra việc này , nếu có chuyện thì nhất định sẽ có người hoài nghi đến chúng ta , cho nên phài làm gọn gàng kỹ lưỡng không để lại dấu tích. – Tam Gia , anh cứ yên tâm đi , việc này sẽ rất hoàn mỹ chỉ là một tai nạn giao thông , thằng này không phải là lần đầu tiên hành động , rất có nhiều kinh nghiệm.
Ngưu Nhị Đản liên tục bảo đảm nói …………………………..
…………………………………………………………………………
Hoắc Lữ Mậu lại rót rượu cho Đinh Nhị Cẩu uống , đến lúc này thì Đinh Nhị Cẩu đã uống hết nửa lít rượu trắng, tuy rằng tửu lượng hắn cũng không đến nỗi nào , nhưng hắn cũng cân nhắc lát nữa còn phải lái xe đi về , cho nên từ chối không uống nữa .
– Anh hôm nay sao vậy, bộ định cho Nhị Cẩu uống đến chết à mà cứ rót rượu cho hắn hoài vậy , lát nữa hắn còn phải lái xe về nữa mà, hay là như vậy , Nhị Cẩu… đêm nay em khỏi về , ở lại đây ngủ đi.
Điền Ngạc Như nhìn ra Hoắc Lữ Mậu đêm nay hình như là muốn chuốc rượu Đinh Nhị Cẩu vậy, vì vậy giận dỗi nói ra . Hoắc Lữ Mậu có tật giật mình sững sờ, cười cười bỏ chai rượu xuống.
– Ừ..vậy thì thôi không uống nữa, hôm khác lại uống , nếu chạy xe không nỗi, đêm nay chớ đi , ở lại đây vậy ?
Hỏi như vậy một câu, ai nghe qua mà không hiểu là muốn tiễn khách, Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói:
– Thôi được rồi, em bây giờ thư ký của chủ tịch, cũng chẳng biết lúc nào sẽ gọi tìm, nên em không dám ở bên ngoài ngủ lại , cứ để em về .
Ba người lại tiếp tục hàn huyên một thời gian ngắn, thì Đinh Nhị Cẩu liền cáo từ , lần này Điền Ngạc Như cũng không có giữ hắn lại , chồng của mình không có mở miệng nhiệt tình muốn giữ lại , cô là một người đàn bà trong nhà làm sao dám nói gì , vì vậy đành nhìn theo bóng dáng Đinh Nhị Cẩu loạng choạng bước ra khỏi nhà.
– Đi đường cẩn thận một chút , đến nhà nhớ gọi điện thoại cho chị biết. Điền Ngạc Như cẩn thận dặn dò .
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe ngồi xuống , cũng không có ngay lập tức chạy xe đi , mà là nhắm mắt ngồi nghỉ , rượu cồn trong dạ dày đốt nóng lợi hại, đêm nay quả thực uống không ít , uống nhiều một chút cũng không thành vấn đề , nhưng chỉ sợ uống rượu xong say, rồi lại lộn xộn nổi máu dê lên đè Điền Ngạc Như ra làm thì toi mất….
Lúc này ngồi trong xe một hồi , bụng hắn lại cồn cào không nhịn được muốn nôn , vì vậy hắn lại đẩy cửa xe ra, chạy về phía đất trống nôn thốc nôn tháo…