Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 313: Chạy đi đâu quyên tiền?



CHƯƠNG 263: CHẠY ĐI ĐÂU QUYÊN TIỀN?

Đối với chủ tịch thành phố Bạch Sơn Hạ Nhật Tinh mà nói ông ta đang đợi đến tháng 5 năm sau là về hưu rồi , tuy rằng đã có quyết định lên tỉnh làm phó chủ tịch để chờ đến ngày đó, sắp xếp được như vậy là không tồi , ông cũng rất hài lòng , nhưng không phải chuyện nào cũng hài lòng thuận ý .

Hôm nay bí thư thành phố Đường Bính Khôn gọi ông vào văn phòng để hai người cùng nhau thảo luận , chủ đề chỉ có một , đó là là phải đẩy nhanh tốc độ mau chóng nghiên cứu đề xuất về việc đả thông con đường từ huyện Hải Dương đến quốc lộ 220, để còn báo cáo lên ủy ban tỉnh hỏi ý kiến trả lời chính thức.

Đối với vấn đề này , chủ tịch Hạ Nhật Tinh thừa hiểu, ý kiến phúc đáp là chuyện nhỏ , mấu chốt là phải có tiền , dựa theo báo cáo quy mô của công trình từ huyện Hải Dương, dưới mấy chục triệu đồng là không làm được nên chuyện , nhưng cách nào để có số tiền này, đừng nói là huyện Hải Dương không có mà là ngay đến thành phố Bạch Sơn cũng đào đâu ra được được số tiền như thế, cho nên khi nhận được chỉ thị, ông đã vờ đi tránh né lâu nay, nhưng bây giờ bí thư trực tiếp đề cập đến , ông không thể nào tiếp tục tránh né được nữa .
Xem ra đem chuyện này kéo dài tới khi chính mình tạm rời cương vị công tác là không thể nào tránh khỏi , như vậy nên làm cái gì bây giờ , chuyện này bây giờ trở thành một cái vấn đề lớn ngoài suy tính của ông khi sắp rời chức chủ tịch thành phố ………………..

………………………………………………………………………………

– Như thế nào rồi? Khỏe lại chưa?

Khi thấy Đinh Nhị Cẩu xuất hiện trong phòng làm việc , chủ tịch Trọng quan tâm hỏi.

– Dạ, không sao , chỉ là thương tích nhỏ , đúng rồi , lãnh đạo , anh giao cho em nhiệm vụ , chắc phải kéo dài thêm thời gian rồi , em nằm viện đã trễ nãi hết một tuần , cũng còn chưa được mấy ngày nữa là Tết đến, chắc là không xong kịp rồi.

– Báo cáo có thể kéo dài thêm thời gian, nhưng số liệu thống kê thì phải làm ngay , nếu như không có vấn đề gì thì cậu chạy lên liên hệ với phòng giáo dục huyện về việc này, ngày hôm qua cô giáo Hồng Tiểu Vũ gọi điện thoại cho tôi , hỏi về việc bàn ghế học sinh chuẩn bị đến đâu rồi, tôi đã hứa là trong thời gian ngắn nữa sẽ có, làm sao bây giờ , tôi vẫn chưa nghĩ ra nguồn tiền từ đâu, có để làm bàn ghế cho học sinh ở toàn huyện đầy này.
Trọng Hải đau đầu nói .

– Trong huyện không xuất ra được số tiền này sao chủ tịch? Cũng có bao nhiêu đâu?"

– Biết là chẳng có bao nhiêu tiền , nhưng lúc này sắp đến cửa ải cuối năm rồi, tiền lương nhân viên nhà nước toàn huyện còn chưa có phát đủ..

Trọng Hải khoát khoát tay , số tiền để chuẩn bị phát tết cho nhân viên nhà nước trong huyện không thể nào bớt xén ra chi cho khoản khác được…

– Cậu suy nghĩ xem có nơi nào chúng ta có thể quyên tiền không?

Trọng Hải ngẩng đầu hỏi.

– Huyện ta xí nghiệp thì chẳng có bao nhiêu, với lại hiệu quả và năng suất cũng không phải là tốt , cho nên việc quyên tiền này chắc cũng không dễ xử lí.

– Ừ, nói cũng đúng , cậu đi tìm chủ nhiệm Hồ Giai Giai bàn tính nên làm sao bây giờ , cô ấy thuộc loại lão làng ở huyện Hải Dương chắc có thể biết, có gì cần đề nghị thì cho tôi biết.
Trọng Hải nhẹ giọng nói ra .

Nghe qua câu nói của chủ tịch Trọng Hải khiến cho Đinh Nhị Cẩu hơi nghi hoặc , Trọng Hải bắt đầu chú ý đến Hồ Giai Giai khi nào vậy? Chẳng lẽ là mấy ngày nay mình không có ở đây, đã bị Hồ Giai Giai lấp vào chỗ trống?

Đinh Nhị Cẩu trở lại phòng làm việc của mình , tính toán nên thương nghị như thế nào cùng Hồ Giai Giai chuyện này , toàn huyện có năm xã trấn , một xã trấn ước chừng có hơn ba trăm học sinh tiểu học , cộng lại là 1,500 người , tương đương 1500 bộ bàn ghế , đương nhiên địa phương nào tình huống tốt hơn một chút thì không cần phân phối bàn ghế mới , nhưng đại khái thì cũng không giảm bớt được bao nhiêu , số tiền dự toán cũng phải tầm 300.000 đồng , đây cũng không phải là một con số nhỏ , nếu dựa theo cách của chủ tịch Trọng Hải, số tiền kia chỉ dựa vào đi quyên tiền, thì phải vơ vét một lần tất cả các xí nghiệp toàn huyện Hải Dương thì họa may mới đủ..
Đinh Nhị Cẩu định đi qua phòng làm việc của Hồ Giai Giai trao đổi , nhưng hắn cảm thấy chuyện này chỉ có hai người biết thì tốt hơn, cũng nhân cơ hội thăm dò Hồ Giai Giai cho rỏ tận đáy ngọn nguồn , chẳng lẽ chủ tịch Trọng Hải chính thức dùng Hồ Giai Giai rồi sao? Vì thế hắn hẹn tối nay gặp Hồ Giai Giai tại ngay nhà cô………………………………………………………

………………………………………………………………

– Cái gì? Bộ em mê sảng hả, chị biết đi nơi nào để quyên được số tiền kia?

Hồ Giai Giai nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói, cô đem đôi đũa đặt ở trên mâm, nhăn nhó.

– Đây cũng không phải là em nói , đây là chủ tịch Trọng nói , ông ta muốn em tới tìm chị thương lượng giải quyết như thế nào về số tiền kia , ông ta bảo rằng chị là lão lang ở huyện này, tất cả tình huống thuận lợi hay khó khăn gì ở đây đều biết , nhất định là chị sẽ có biện pháp.
– Hừ, thật đúng là để mắt đến chị, bây giờ thì chẳng có biện pháp nào để moi ra tiền được đâu.

Hồ Giai Giai liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói ra .

– Chị Giai Giai , đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác , chị đừng có rút lui chứ, chuyện chưa có bắt đầu mà chị đã từ chối em rồi.

– Chị không phải từ chối em , trong những xí nghiệp ở huyện này , em xem thử có xí nghiệp nào mà có thể lấy được ra số tiền như vậy?

– Vậy, theo chị nói chúng ta không còn cách nào khác sao?

– Biện pháp thì cũng không phải là không có , bất quá khả năng có chút phiêu lưu mạo hiểm mà thôi.

– Mạo hiểm? Chị Giai Giai cứ nói đi, chỉ cần có thể được, em nhất định sẽ xử lý , làm chuyện gì mà không có nguy hiểm , đúng không?.

– Trước khi em đến huyện Hải Dường, khi còn ở thị trấn Lâm Sơn, chẳng lẽ em không biết chuyện có những nhóm người vụиɠ ŧяộʍ khai thác mỏ sao?
Hồ Giai Giai hỏi.

– Khai thác trộm? Mỏ gì vậy?

– Mỏ than , chẳng lẽ em chưa từng có nghe nói qua?

– Mỏ than? Em không biết, ở thị trấn nào vậy?

– Tại thị trấn Độc Sơn, cái mỏ ở địa phương này nằm ở trong núi có khe suối chảy qua , tất cả than đá sau khi khai thác đều bị vụиɠ ŧяộʍ bán thẳng lên thành phố , cho nên ở huyện Hải Dương người biết không nhiều lắm, em không biết cũng là rất bình thường.

– Có phải ý của chị là muốn để em tìm đến những ông chủ khai thác lén lút mỏ than để quyên tiền , chị không có sai lầm chứ , những ông chủ mỏ than nhỏ này nếu về sau có chuyện rắc rối với pháp luật, sẽ đem chuyện quyên tiền nói ra , khi đó thì chúng ta biết ăn nói làm sao?

– Đây là bọn hắn tự nguyện quyên tiền mà, chúng ta đâu có quan hệ gì với bọn họ , em chỉ chờ đợi để lấy tiền là xong việc.
– Chị Giai Giai , em vẫn cảm thấy việc này cũng hơi e ngại , hay là báo cho chủ tịch huyện biết nhé?

Đinh Nhị Cẩu lo lắng nói ra .

– Tùy em thôi, nhưng chị cho em biết, nếu lãnh đạo nghe chuyện , 90% là sẽ không lắc đầu , dù là trong lòng của lãnh đạo rất muốn, chỉ là không thể mở miệng nói thẳng ra là đồng ý , vậy em nên làm gì bây giờ? Có phải là chính em đưa ra một nan đề cho lãnh đạo phải không? Lãnh đạo có thể sẽ suy nghĩ không tốt về em, ngay cả có chút chuyện này mà cũng đảm đương không được, sau này làm sao lãnh đạo dám giao việc cho em , nên tự cân nhắc cho kỹ lưởng đi nhé.

Hồ Giai Giai kẹp một hạt lạc bỏ vào trong miệng , vừa nhai vừa nói .

Nghe qua lời nói của cô, Đinh Nhị Cẩu có chút do dự , tuy biết việc này nhất định là quá mạo hiểm, nhưng giống như Hồ Giai Giai đã nói, nếu như ngay cả điểm ấy mà cũng đảm đương không xong , về sau chỉ sợ Trọng Hải sẽ xem nhẹ hắn .
– Chị Giai giai , việc này em phải tính toán cho thật kỹ. À … ở thị trấn Độc Sơn có mỏ than đá , tại sao trên cục khoáng sản không đem mỏ than khai thác , hoặc là cho các công ty nhận thầu vậy hả chị?

– Tại thị trấn Độc Sơn chỉ có một nhánh mỏ than nhỏ kéo dài từ mỏ than lớn ở bên ngoài, trước đây thuộc về tập đoàn khai thác khoáng sản cũ đã ngưng hoạt động từ lâu, mà cái mỏ than cũ này hiện giờ vẫn còn trực thuộc từ trên cục khai thác khoáng sản nên cũng không thuộc về thành phố Bạch Sơn, cho nên đừng nói là huyện Hải Dương không có quyền đào móc, chính ngay thành phố Bạch Sơn cũng không có cái quyền lợi này, vì thế cho nên mới có xuất hiện những người tiến hành lén lút khai thác, do đó tại thị trấn Độc Sơn các vấn đề trị an không được tốt lắm cũng phần lớn là vì những cái mỏ than nhỏ này.
– Ừm nếu thế thì chuyện này khó rồi, hai người chúng ta chắc chắn là chẳng có mặt mũi nào đi đến gặp người ta để quyên tiền rồi, chúng ta lấy danh nghĩa gì mà nói để cho người ta lấy tiền ra đưa cho mình?

Đinh Nhị Cẩu nói một cách khó khăn.

-Chuyện này có một mình em đi thôi nha, em cứ nghĩ kỹ , chị chỉ là đang giúp em, chủ tịch huyện cũng không có sắp xếp cho chị việc này.

Hồ Giai Giai có một số việc rất là quyết đoán không chút nào kém cỏi đàn ông.

Bất quá ở đây hai người ngồi gần gũi mặt đối mặt bàn luận công việc, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu lần thứ hai có cơ hội thưởng thức tỉ mỉ người thiếu phụ chủ nhiệm văn phòng xinh đẹp này, cô hiện đang mặc một cái váy màu vàng phủ gối, do đang ngồi nên cái váy hơi co lại, hiện lên một đôi bắp đùi trắng noản ở trước mắt Đinh Nhị Cẩu.
Cặp mắt mở to, đôi con người đen láy, như có vô hạn phong tình, dưới cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi có vẻ ướŧ áŧ tươi mới, trong lúc nói chuyện đôi môi mọng hở ra khép lại gợi cảm mê người, vóc người lồi lõm lả lướt mặc trên người cáo áo trong nhà rộng thùng thình, thỉnh thoảng khi cô cúi thân mình xuống để múc chén canh, cảnh xuân hiện ra, cái nịt ngực chỉ bao lại trên phân nữa bầu vú đầy đặn, đôi vú rất tròn đầy đặn, chính giữa lỏm sâu vào một rãnh giữa hai vú xinh đẹp, toàn thân tràn ngập phong thái người thiếu phụ thành thục diễm lệ .

Trước mắt mỹ sắc cùng ở sâu trong nội tâm không tránh khỏi có phần mơ màng, ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu ở trong quần không tự chủ rục rịch, nếu mà bên trong không có qυầи ɭóŧ, chỉ sợ ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn liền khởi động dựng lều vải, bày ra trò hề rồi, nhưng bây giờ thì Đinh Nhị Cẩu đành thở dài lắc đầu, từ trên ghế salon đứng lên nói:
– Nếu chị đã nói như thế, thì em sẽ đành một mình tự quyết định sau vậy.

Nhìn Đinh Nhị Cẩu dường như thực sự không muốn thoái nhượng, Hồ Giai Giai cắn răng nói:

– Chờ một chút!

Đinh Nhị Cẩu trong lòng bỗng có một chút hy vọng trở lại, nhưng trên mặt vẫn bình thản không thể nào nhìn ra sự biến hóa trong lòng của hắn.

– Thế nào?"

– Có đúng là nếu chị đáp ứng cùng đi với em, giữa chúng ta chính thức sẽ là hợp tác?

Hồ Giai Giai nói.

– Đương nhiên, em chưa bao giờ dối trá.

– Tốt, vậy thì chị đáp ứng, thế nào vẫn nhìn chị chăm chăm như vậy.

Thấy Đinh Nhị Cẩu không chớp mắt nhìn mình, hai mắt của hắn giờ đã hoàn toàn tràn đầy dục hỏa, Hồ Giai Giai khuôn mặt ửng đỏ hỏi.

– Chị vừa đẹp , lại vừa hiểu biết nhiều, không biết có phải hay không là em có phúc ba đời mới hợp tác được với chị.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.

Đinh Nhị Cẩu phát hiện mình càng lúc càng đối với những người thiếu phụ thì hăng hái bừng bừng, nhất là những người đàn bà đã có chồng, cái loại không đạo đức này khoái ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn càng phát ra tà hỏa tăng vọt.

Nguyên bản là Hồ Giai Giai thật sự là vợ bé của chính anh rể mình là chủ tịch Sở Hạc Hiên, thì cũng đúng là công thành danh toại đường làm quan rộng mở, chỉ có điều là mối quan hệ với Sở Hạc Hiên thì không tốt lắm vì cô vẫn mang mặc cảm tội lỗi với chị của mình, đồng thời vì ảnh hưởng đến tâm lý nên trong chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ với Sở Hạc Hiên cô chưa bao giờ đạt được cực khoái, thế nhưng ngại vì thân phận chủ tịch Sở Hạc Hiên khi còn tại chức ở huyện, cô không dám có làm điều gì vượt rào.

Mãi đến Đinh Nhị Cẩu xuất hiện, cái thằng tiểu hỗn đản này khiến cho mình đi thêm một bước ra ngoài….
– Ừm…

Hồ Giai Giai thấp giọng “ ừm “ một tiếng, đối với bàn tay ma trảo của Đinh Nhị Cẩu không có cự tuyệt, khi hắn nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt bắp đùi của mình.

– Có nghĩ là muốn không chị?

Đinh Nhị Cẩu cười hỏi.

Hồ Giai Giai cắn môi dưới, trên mặt lại trở nên càng ngày càng ửng đỏ, , cuối cùng cô không nói gì, chậm rãi đứng lên, ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu giãy dụa thân thể mềm mại, vươn tay đem quần áo trên người của mình từng cái, từng cái cỡi ra!