Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 315: Chiêu mộ ngay không chờ được nữa…



CHƯƠNG 265: CHIÊU MỘ NGAY KHÔNG CHỜ ĐƯỢC NỮA…

Trần Quân Vĩ thái độ tỏ vẻ phục tùng , nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nếu ông muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm như thế đó , điều tôi muốn xác nhận là từ chỉ thị của ông, đối với vụ án này cảnh sát điều tra đã có ý kiến, cho nên ông muốn gì thì phải có một mệnh lệnh thì tôi mới làm .

Thật ra là trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng là đang liều mạng đánh cược, ông ta biết hiện tại chủ tịch Trọng Hải vẫn chưa đủ khả năng cùng bí thư Trịnh Minh Đường trực tiếp đối trận , dù sao thì Trọng Hải cũng mới là tạm quyền thay mặt chủ tịch huyện , vẫn còn phải chờ qua năm khi nào có đại hội bỏ phiếu đồng ý tán thành thì cửa ải này mới chính thức lọt qua .

– Ồ? Ông cho là như vậy?

– Vâng, đây là tôi dựa trên chứng cứ tin tức của các đồng chí trinh sát điều tra phân tích , trước mắt chưa có tiến triễn thêm điều gì cả.
Trần Quân Vĩ cẩn thận trả lời .

– Xem ra thủ pháp rất nhuần nhuyễn, chỉ có thể là kẻ chuyên nghiệp mới ra tay được như vậy, ông Trần, theo ý của tôi nếu đã tạm thời không có tiến triển gì , thì tạm thời ngưng vụ án này lại, cho các đồng chí điều tra rút lui đi, nhưng vụ án này không thể bỏ qua, nếu là kẻ chuyên nghiệp , chắc chắn là sẽ gây án tiếp , ông hãy liên lạc với hệ thống công an của những địa khu khác, nhờ các đồng chí ấy để ý quan tâm đến khi nào có vụ án tương tự như thế này, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt , chắc chắn sẽ có ngày phá ra vụ án này.

– Vâng, thưa chủ tịch, ta sẽ sắp xếp chuyện này ngay.

Trần Quân Vĩ đứng lên nói.

– Được rồi , ông đi về trước đi , vụ án này phải giữ bí mật , nói không chừng trong tương lai sẽ có thu hoạch lớn đấy.
Trọng Hải đứng lên cách cái bàn giơ tay ra nắm với tính cách tượng trưng cùng trưởng công an Trần Quân Vĩ .

Trần Quân Vĩ làm trưởng công an huyện cũng đã lâu rồi, và đã trãi qua không ít sóng gió, nhưng mỗi khi cùng Trọng Hải nói chuyện , ông vẫn cảm thấy rất áp lực , hơn nữa Trọng Hải nói chuyện rất kín kẽ, không để cho ông tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nhặt nào , trái lại ông còn phải thường xuyên đề phòng, chỉ cần sơ hở ra một chút là Trọng Hải sẽ phát hiện ra ngay.

Trần Quân Vĩ cúi đầu đi xuống lầu , vừa vặn lại gặp Đinh Nhị Cẩu từ bên ngoài bước vào .

– Xin chào trưởng công an Trần , chú đến gặp chủ tịch à?

– Ha ha , đúng vậy, lúc nào rãnh có cơ hội hai người chúng ta uống vài ly rượu nhé.

– Đừng nên nói thế chú Trần, nếu người khác nói như vậy thì cháu có thể không khách sáo , cháu vẫn nhớ ngày trước cháu được đi học huấn luyện ở trường cảnh sát thì cũng có sự giúp đỡ của chú đấy, cháu vẫn nhớ đến ơn nghĩa này, tiệc rượu này cháu mời mới đúng chứ, chỉ là mấy ngày vừa rồi cháu nằm dưỡng thương ở trong bệnh viện, nên công việc ở của cháu tồn đọng hơi nhiều, khi nào rãnh rỗi cháu nhất định sẽ mời chú .
Đinh Nhị Cẩu nói với nét mặt đầy nhiệt thành , không nhìn ra một ý dối trá hoặc khách sáo gì cả.

Chính điều này cũng khiến cho Trần Quân Vĩ trong lòng cũng cảm thấy buông lỏng , thằng nhóc này vẫn còn nhớ đến chuyện cũ , cho nên ông vươn tay ra nắm chặt tay Đinh Nhị Cẩu :

– Được, chú sẽ chờ cháu mời chú, bây giờ chú còn có việc , đi trước nhé.

– Vâng , hẹn gặp lại chú sau, để cháu tiễn chú ra cửa.

– Không cần đâu , cháu vào trong đi.

Trần Quân Vĩ khoát khoát tay rồi ra ngoài lên xe của mình , Đinh Nhị Cẩu đứng ở dưới lầu nhìn theo , mãi cho đến khi chiếc xe của Trần Quân Vĩ biến mất ở ngoài cổng lớn mới xoay người đi lên lầu , tất cả cử chỉ của hắn đều bị Trần Quân Vĩ ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy rành mạch .

Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ đến những lời nói của Hồ Giai Giai đối với mình , mình là một người thư ký, phải biết tự quyết san sẻ những vấn đề khó khăn với lãnh đạo của mình, nhưng đây là chuyện quan hệ đến mỏ than đá, không phải là chuyện đơn giản vì mỏ than nhỏ, mà nó còn khả năng gây nên mầm mống tai hoạ sau này, cho nên chuyện này vẫn phải gặp chủ tịch Trọng Hải báo cáo .
– Vừa mới gặp trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ rồi hả?

Thây Đinh Nhị Cẩu bước vào trong phòng làm việc, Trọng Hải đang viết thì ngừng tay lại hỏi, đồng thời chỉ chỉ cái ghế đối diện , ra hiệu Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống.

– Vâng có gặp, còn nói qua mấy câu xã giao.

– Trước kia cậu có quen ông ta à? Ah , tôi nhớ ra rồi , cậu trước kia đã từng làm cảnh sát làm gì mà không biết ông ta.

Trọng Hải vui vẻ nhìn Đinh Nhị Cẩu nói .

– Khục , lãnh đạo cũng đừng quan tâm đến chuyện này, đó cũng là do hoàn cảnh trời đưa đất đẩy đấy mà , trưởng công an huyện Trần có đến báo cáo chuyện vụ án?

Đinh Nhị Cẩu hỏi thăm dò, đúng ra những chuyện như vậy hắn không thể hỏi tới, nhưng vì chuyện này quan hệ đến chính mình, cho nên hắn lanh mồm lẹ miệng hỏi qua một chút .

– Cậu đoán thử coi ông ta nói như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu nhìn Trọng Hải , trầm ngâm một chút , nhớ lại tình huống vừa rồi gặp được Trần Quân Vĩ, do dự một chút nói ra:

– Chắc là vụ án này không có tiến triển gì mới cả…

– Ủa? Sao cậu lại nghĩ như thế.

Trọng Hải nghe hắn nói thế nên hào hứng hỏi tới.

– Vừa rồi khi ở dưới lầu, lúc em gặp được trưởng công an Trần, khuôn mặt ông ta rất là đăm chiêu, nếu em không gọi ông ta , chắc là ông ta cũng không có nhìn thấy em , giờ chủ tịch hỏi như vậy , em liền đoán được , vụ án này nhất định là không có tiến triễn tốt lắm , chứ không thì trưởng công an Trần cũng sẽ không phiền muộn như thế .

Đinh Nhị Cẩu phán đoán.

– Cậu đoán đúng phân nửa, Trần Quân Vĩ không có nói gì thêm với cậu sao ?

Trọng Hải hỏi.

– Không có , chỉ là ôn chuyện cũ.

– Hừm..ông ta nói vụ án tai nạn giao thông này không phải là đơn giản như vậy, có thể là một âm mưu cố sát , chiếc xe trong vụ án đã tìm được , bị chìm ở ngoài ngoại ô của huyện, nằm ở trong một cái mương rãnh, có thể đây là một tay chuyên nghiệp gây án , nhưng trước mắt thì vụ án chỉ đến thế, không có thêm một bước tiến triển gì cả.
Trọng Hải nói rất chậm , ông lo lắng Đinh Nhị Cẩu nghe qua thì sợ hãi , cho nên nói từng chữ, đủ cho Đinh Nhị Cẩu có thời gian suy ngẩm .

Đinh Nhị Cẩu không nói gì , chỉ là gật gật đầu .

– Cậu không có sao chứ.

Trọng Hải đứng lên rót đưa cho trước mặt Đinh Nhị Cẩu ly trà, hắn vội vàng đứng lên đưa hai tay nhận lấy.

– Trần Quân Vĩ nói vậy cậu có ý gì không ?"

– Trong những ngày nằm bệnh viện, em cũng nhiều lần nghĩ đến chuyện này , cuối cùng cũng rút ra kết luận là nếu là tai nạn giao thông bình thường thì thế nào cảnh sát cũng tìm ra xe và người, dù có thể là chủ xe sẽ mang đi sửa để che lấp dấu vết bị đụng, nhưng bây giờ là bọn họ lại trộm xe rồi cố tình đâm vào , mục đích đã rất rõ ràng , làm xong vụ này vứt chiếc xe ăn trộm lại là cắt đứt tất cả manh mối , chỉ đơn giản như vậy , cho dù cảnh sát tìm được xe, cũng vô dụng mà thôi , cho nên tính chất bản án giờ rất rõ ràng rồi.
– Haha , Trường Sinh cậu không hổ danh là đã từng trải qua làm cảnh sát , nói không sai , cho nên về sau khi cậu đi ra ngoài phải cẩn thận một chút , tôi không muốn lại có chuyện gì bất trắc phát sinh nữa…

– Cảm ơn lãnh đạo quan tâm , thật ra bọn họ cũng vẫn chưa muốn gϊếŧ em, chỉ là cảnh cáo mà thôi, chứ cho dù là dùng xe đâm chết em , cũng bất quá chỉ là một tội về tai nạn giao thông, nếu muốn cho mọi người không hoài nghi, bọn họ có thể là dùng tiền tìm người chịu tội thay, đem hết thảy trách nhiệm đổ hết cho người nhận tội thay là xong.

Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói .

Trọng Hải ánh mắt nheo mắt híp lại , thật ra thì Đinh Nhị Cẩu đi theo Trọng Hải trong thời gian chưa bao lâu , hắn vẫn còn chưa hiểu được tính tình của Trọng Hải, bình thường khi ánh mắt Trọng Hải híp lại , đó chính là lúc ông ta lộ ra hung quang giận dữ nhất , ông ta nheo mắt lại để che dấu ánh mắt thật sự của mình .
– Lãnh đạo , nãy giờ lo nói đến chuyện vụ án này , làm em quên đi việc chính sự .

Thấy dáng điệu Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu liền nói tiếp .

– Há, chuyện gì , cậu cứ nói.

Trọng Hải ngay lập tức liền khôi phục lại ánh mắt bình thường, tuy cả hai người hiện tại trong lòng biết rõ ai đứng đàng sau vụ dàn xếp tai nạn giao thông chỉ là không có nói ra bằng lời mà thôi.

– Em muốn nói về chuyện bàn ghế của học sinh tiểu học toàn huyện, sau khi cùng chủ nhiệm văn phòng Hồ Giai Giai thương lượng qua , cô ấy có một biện pháp em cảm thấy khả thi, nhưng tính cách mạo hiểm cũng không nhỏ , nên em đến đây xin chỉ thị của chủ tịch.

– Ừ, Giai Giai nói như thế nào?

– Cô ấy nói những xí nghiệp trong huyện này rất kinh tế rất èo uột vì làm không có hiệu quả bao nhiêu, vì lý do gì thì em cũng không biết, nhưng ở tại thị trấn Độc Sơn có một ít mỏ than nhỏ do thôn dân phụ cận khai thác trộm dựa trên mỏ than cũ của tập đoàn than đá, cô ấy đề nghị tìm những người chủ mỏ than này này quyên tiền, bọn họ nhất định là có tiền , em mặc dù không biết có bao nhiêu mỏ than nhỏ ở khu vực đó, nhưng một khi dùng danh nghĩa ủy ban huyện quyên số tiền này , về sau nếu những mỏ than nhỏ xảy ra chuyện ,thì việc này sẽ là một phiền toái lớn.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng nói ra .

– Thị trấn Độc Sơn có mỏ than đá? Chuyện này là lần đầu tiên tôi nghe nói, vậy thì cậu và cô ấy cứ đi thăm dò kỹ trước đi, xem thử cán bộ lãnh đạo của thị trấn Độc Sơn có tham gia cùng không ? Các lãnh đạo khác ở huyện có biết không?

– Ở tại ủy ban huyện thì chủ nhiệm Hồ Giai Giai biết rõ , còn những người khác thì em cũng không biết.

Đinh Nhị Cẩu thành thật trả lời nói.

– Mỏ than nhỏ… mỏ than nhỏ, bây giờ nhìn qua thì như không có gì, nhưng một khi gặp chuyện không may thì sẽ trở thành chuyện lớn , cậu gọi Hồ Giai Giai đến đây , tôi có vài lời muốn hỏi cô ấy.

Trọng Hải cuối cùng không chờ lâu nữa được rồi, thế cục trong huyện bây giờ một khắc cũng không thể đợi , trước mắt phải có một người đối với toàn huyện tương đối hiểu biết và nắm rỏ, để có thể sử dụng người đáp ứng được, hiện tại chỉ có Hồ Giai Giai vừa mới mất đi chỗ dựa , có thể lúc này là cơ hội để chiêu mộ cô ấy tốt nhất.