Trãi dài khắp ngọn núi nhỏ là các lùm cây, chỉ có một con đường mòn nhỏ thông lên đến đỉnh núi, Điền Ngạc Như xuống xe, không nói câu nào, nhìn về phía tây bầu trời nhuộm đỏ sắc mây.
Trên núi gió thổi nhè nhẹ, Đinh Nhị Cẩu không hiểu rõ Điền Ngạc Như mang mình tới nơi này là có ý gì, cho nên đi đến phía sau Điền Ngạc Như.
– Chị Ngạc Như, nơi này hoang vắng, chúng ta trở về đi, nếu có chuyện gì, trở về nói cũng được mà!
– Nhị Cẩu, có phải cậu rất chán ghét chị, cảm thấy chị rất phiền phức phải không?
Điền Ngạc Như xoay người, mặt không thay đổi nói.
– Chị Ngạc Như, chị nói gì vậy, gặp chị mừng còn không tả hết, chứ sao lại phiền!
Lời nói này đúng là trái với lương tâm, nhưng giây phút này, cũng chỉ có thể nói được như vậy, hắn bây giờ đúng là mau chóng muổn rỏ sự tình, sau đó rời khỏi nơi này, dù sao, cùng với vợ của người lãnh đạo trực tiếp ở ngoài nơi dã ngoại một chỗ, sau này này nếu có người nhìn thấy truyền tin đi, chính mình chịu không nổi với Hoắc Lã Mậu nha. – Nhị Cẩu, cậu không cần lo lắng, chị sẽ không đem chuyện cậu với chị hôm đó cho ai biết, cũng như cậu không nói ra với ai chuyện bắt gặp chị ngày trước, đó là những chuyện bêu xấu, tốt nhất là không có ai biết!
– Vâng, chị Ngạc Như, ngày hôm đó, tôi không phải là cố ý, xin chị bỏ qua cho tôi, lần sau không dám nữa!
– Nhị Cẩu, chắc cậu thật không ngờ, sáng sớm đó chuyện quan hệ với chị, cậu không có liên quan một chút gì, đó là chị tự nguyện, là chị câu dẫn cậu, cậu đã từng nghĩ qua chưa?
– Chẳng qua là tôi cảm thấy Trưởng đồn đối với tôi rất tốt, làm chuyện có lỗi với ông ta, tôi hiện tại rất hối hận!
– Kỳ thật, cậu lần đó giúp chị, hơn một tháng qua, chị rất khó chịu, bởi vì lần đó, cậu xem như là gián tiếp hại chết con của chị, chị vốn là cũng định tìm biện pháp xoá sạch đứa con kia, nhưng không có phương án nào chắc chắn, nên mới nhờ tới cậu!!! Cậu cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Hoắc Lữ Mậu biết phải không? Hừ, cậu cũng không dám, Lữ Mậu biết chắc chắn sẽ gϊếŧ cậu! – Cho nên, chị Ngạc Như, tôi rất sợ hãi, hay chúng ta trở về đi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, năn nỉ nói.
– Nhị Cẩu, hôm nay chị mang cậu tới nơi này, là muốn nói vơi cậu một chuyện, có phải cậu lăn lộn trong thời gian vừa qua là với ước muốn để cho mình được thành danh, chị có thể giúp cậu, có lẽ cậu chưa biết điều này, ở nhà chị có ba chị em, chỉ có chị là không có tiền đồ, lấy nhầm chồng không được tốt, lâu nay vẫn chỉ là một trưởng đồn cảnh sát, bản thân chị học hành cũng không ra gì, may mà dựa vào quan hệ thân quen nên mới làm được cảnh sát hộ tịch, so sánh với hai người chị kia, chị chỉ là một người bỏ đi.
Điền Ngạc Như mặc dù nói mình rất tệ, nhưng khi nhắc đến hai người chị của mình, trong ánh mắt sáng rọi đầy tự hào, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng ảnh hưởng theo tâm trạng của cô ta. Điền Ngạc Như nhìn Đinh Nhị Cẩu, tiếp tục nói:
– Chị Hai ở thành phố là giám đốc của sở xây dựng, chồng chị Hai là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Bạch Sơn, chị Ba bản thân cũng rất lợi hại, tại huyện Hải Dương là công tố viên của viện kiểm sát, chồng chị Ba làm trong ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Bạch Sơn đấy, cậu có thể nói chị khoác lác, người trong nhà quan hệ dữ dằn như thế, vì sao Hoắc Lữ Mậu vẫn còn là một trưởng đồn cảnh sát phải không?
– Đúng vậy, vì sao?
Đinh Nhị Cẩu cũng thật không ngờ Điền Ngạc Như bình thường im hơi lặng tiếng, lại có mạng lưới quan hệ thân quen ghê gớm như vậy, đây cũng không phải là cái ô dù rất lớn hay sao? Cho nên không khỏi cảm thấy hứng thú dần dần, với những câu nói của Điền Ngạc Như.
– Bởi vì Hoắc Lữ Mậu là con lừa cố chấp, hắn căn bản không được lòng các chị và anh rể, còn xem thường nhà chị, cậu nghỉ xem, nói hắn có phải là con lừa có sai không? Hắn làm cho chị tức chết, nhưng mọi chuyện chị đều có thể chịu đựng được, tại vì hắn là chồng chị, chị muốn chung sống với chồng của mình, có điều gì không đúng? Nhưng bây giờ chị mới thấy hối hận, từ khi gặp Khấu Đại Bằng chị liền thấy tiếc nuối cho phân đàn bà của mình, vì chồng chị so sánh với Khấu Đại Bằng, thì Hoắc Lữ Mậu không phải là một người đàn ông, cậu có hiểu hay không lời nói của chị? Điền Ngạc Như trong đôi mắt, nước mắt đầy tràn, đây là sự biểu hiện vô cùng thất vọng của một người đàn bà đối người đàn ông của mình, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết Hoắc Lữ Mậu làm sao không giống như là người đàn ông , chẳng lẽ là phương diện kia?
– Chị và Hoắc Lữ Mậu lấy nhau lắm rồi, chỉ đến khi cùng Khấu Đại Bằng ở chung một chỗ , chị mới biết được khoái lạc của một người đàn bà, kể từ lúc đó, chị không bao giờ còn ham muốn dây dưa nữa với Hoắc Lữ Mậu, nhưng không có cách nào khác, hắn là chồng chị, chị chỉ có thể lén lút nɠɵạı ŧìиɦ! Vì với Hoắc Lữ Mậu, chị chịu không nổi khi cùng với hắn giao hoan với cái loại nửa vời, lên không lên, xuống chẳng xuống cho nên cảm giác chị ngay càng sa sút, khi gặp Khấu Đại Bằng cùng một chỗ với ông ta, thì chị thấy vô cùng thoải mái suиɠ sướиɠ! – Nhưng bây chị với chủ tịch xã Khấu Đại Bằng……?
– Ý cậu nói là, chị tại sao chấm dứt với Khấu Đại Bằng phải không?
Đinh Nhị Cẩu không trả lời, chỉ gật gật đầu.
– Là đàn ông, phải có trách nhiệm, ông ta chỉ muốn mình thống khoái, làm chị mang thai, nhưng chị biết đứa bé này chắc chắn không thể sinh được, khi chị thử báo cho ông ta biết, không phải là chị muốn làm khó ông ta, chỉ cần ông ta nói một câu an ủi “ đây là sinh mệnh của chúng ta “, thì chị còn có thể sống chết cùng với ông ta, nhưng một câu nói ông ta cũng không dám mở miệng, làm đàn ông mà như thế chị rất xem thường! Cho nên, chị đã…..
Nói tới đây, Điền Ngạc Như dừng lại câu chuyện, lau nước mắt, chăm chăm cứ nhìn thẳng vào mặt của Đinh Nhị Cẩu, khiến hắn cũng có vài phần sợ hãi lúng túng. – Nhị Cẩu, chị biết cậu là tên nhóc có cuộc sống rất khổ sở, nhưng tham vọng thì cao ngất trời, từ buổi tối ở trong núi, cậu không lấy tiền của Khấu Đại Bằng mà là đòi làm đội viên liên phòng, chị biết ngay, nơi này không thuộc về cuộc sống của cậu, cậu còn có thể nghĩ đến hướng leo lên cao hơn, nhưng cậu có nghĩ tới, Khấu Đại Bằng cao lắm chỉ là chủ tịch xã, ông ta làm sao có thể giúp đỡ cậu lhơn nữa, nếu có thể leo lên, ông ta đã sớm lên rồi, làm sao còn có thể đến phiên cậu, trong hiện tại lúc này, chỉ có chị là có đủ khả năng có thể giúp cậu mà thôi!
– Chị Ngạc Như, vì sao giúp chị giúp tôi mà không phải là người khác?
– Chị muốn tìm chỗ đứng vững chãi, dựa vào cái núi lớn, nhưng núi lớn khó tìm, chỉ có thể là chính tự mình mò mẩm , Hoắc Lữ Mậu thì không được, nhưng cậu thì có thể, cậu vẫn còn trẻ tuổi, có tương lai, về điều này thì chị tin tưởng, một lần nữa chị nói, chỉ có chị mới giúp được cậu trong giai đoạn hiện nay!!! Một câu nói đơn giản nhưng chất chứa bao lớn uy lực, nhưng muốn xem những lời nói này có thực hiện được hay không, còn phải xem những lời này, người nghe là ai.
Không hề nghi ngờ, sau cuộc nói chuyện hôm nay, Điền Ngạc Như nói với Đinh Nhị Cẩu như là đi guốc trong bụng hắn, hắn thật sự không có ý định cả đời này vùi thân ở trấn Lâm Sơn, loại tham vọng này càng dâng cao từ khi có thêm một trăm vạn đồng của Dương Phụng Tê đưa cho, càng thêm mãnh liệt.
– Chị Ngạc Như, tôi nghe lời chị, chị muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó
Kể từ cùng trên giường với Lý Phượng Ny ở ủy ban thôn, về chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ hắn đã không còn là Đinh Nhị Cẩu thuở ban đầu nữa rồi, hắn đã biết làm như thế nào dỗ cho phụ nữ vui vẻ, trước kia chính là ngại mối quan hệ với Hoắc Lữ Mậu, trong lòng hắn vẫn đề phòng Điền Ngạc Như, nhưng bây giờ, mục tiêu của hắn là nhảy lên cao, qua khỏi cả trấn Lâm Sơn, hắn cần càng nhiều hơn mối quan hệ, đôi khi phụ nữ cũng là lực lượng quan trọng không thể nào xao lãng. Mình đã có mục đích chọn đường đi, dù có quỳ gối xuống cũng phải làm cho bằng được. Có đôi khi muốn nghĩ sống cho giống con người, đầu tiên liền phải học được nhẫn nhục làm con chó để tồn tại cái đã, hôm nay cúi đầu, là để ngày mai cất đầu lên nghênh đón ánh thái dương.