– Bí thư Trương, chủ tịch Tôn, bây giờ đã cuối năm , tôi cũng không tiện đến đây quấy rầy mọi người, vì ai hiện giờ đều rất bận, nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tịch huyện Trọng, đầu năm mới sắp tới bằng cách như thế nào không cần biết, cũng phải giải quyết cho tất cả các trường tiểu học ở nông thôn toàn huyện có được bàn ghế để học , vừa rồi chúng tôi cũng đã tới trấn Độc Sơn khảo sát, chỉ vì không có muốn kinh động các vị lãnh đạo nên không thông báo mà thôi , các thôn xã của trấn cũng còn có số lượng không ít trường học không có bàn ghế , học sinh đến trường đều là phải tự mang theo bàn ghế để học, chủ tịch huyện Trọng đối với chuyện này rất quan tâm đến , tại Độc Sơn Trấn cũng có nhiều trường như vậy , nhưng do tự chúng tôi phát hiện được, bây giờ phải tranh thủ thời gian nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề , nếu để cho tin tức này lan truyền bên ngoài biết được , chuyện học sinh thiếu bàn ghế học ở trấn đúng là thật đẹp mặt cho ủy ban huyện Hải Dương cùng với tất cả các trấn đấy. Hồ Giai Giai nói chuyện rất có bài bản, với lại cô đã trải qua nhiều năm làm phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban , những việc này ở dưới hương trấn cô cũng rất rõ ràng , cho nên vừa vào họp, cô liền đem đề tài của hôm nay mở ra cuộc họp, chỉ xoáy vào đề tài này , không để cho mọi người có cơ hội đánh trống lãng sang chuyện khác.
Bí thư Trương Nguyên Phòng nhìn nhìn chủ tịch Tôn Quốc Cường , ra hiệu ông ta có ý kiến trước .
Tôn Quốc Cường hỏi:
– Chủ nhiệm Hồ , quả thực có chuyện như vậy sao?
– Các vị so với tôi tuổi tác lớn hơn nhiều , xem như là đàn anh của tôi , Hồ Giai Giai này cũng không phải là rãnh rỗi đi thêu dệt chuyện không thành có, nếu không có chuyện này , ngày tết sắp đến, chúng tôi tự đến đây để làm mất mặt mình à?
Hồ Giai Giai nói chuyện giống như là không phải đi quyên tiền, mà hình như là đến đây để thanh toán nợ nần cuối năm vậy. – Không…không , chủ nhiệm Hồ, cô hiểu lầm ý tứ của chúng tôi , ý tôi nói sẽ ngay lập tức điều tra về việc này , chắc chắn là trước năm đem chuyện này giải quyết xong hết , nếu chủ nhiệm Hồ không tin, chờ chúng tôi giải quyết, rồi các vị lại xuống đây kiểm tra cũng được.
Chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường bề ngoài mặt nói vậy , nhưng bên trong lòng vẫn là không phục, ông ta đến bây giờ vẫn cho rằng đoàn người Hồ Giai Giai tới thị sát không phải trọng tâm là chuyện này .
– Chủ tịch Tôn, để tôi nói cho rỏ ràng, nếu chỉ là vì một chuyện này tại trấn Độc Sơn , tại ủy ban huyện gọi điện thoại hoặc thông báo bằng tài liệu văn bản thì có thể giải quyết xong , vấn đề là tại thị trấn Độc Sơn có thể tự mình giải quyết , nhưng các hương trấn khác thì sao? Bọn họ giải quyết như thế nào? Về chuyện này, chủ tịch huyện Trọng đã cùng với mấy lãnh đạo của các trấn hội nghị qua điện thoại, bọn họ đều biểu thị năm sau mới có thể giải quyết , nhưng nếu đầu năm mới là là không có có hy vọng kịp , bởi vì đã đến cửa ải cuối năm , chỗ cần dùng tiền thật sự là quá nhiều, không còn tiền để chiếu cố đến chuyện bàn ghế học sinh , nhưng vừa rồi chủ tịch Trọng xuống các trường tiểu học ở nông thôn, chính miệng mình đã đáp ứng với các thầy cô giáo, nhất định là sẽ giải quyết xong chuyện bàn ghế trước năm nay, dứt khoát không thể để cho bọn nhỏ sau mùa nghỉ đông chấm dứt, lại tự xách bàn ghế đi học. Hồ Giai Giai vẫn chưa có nói rõ là tới đây muốn tiền .
– Xem ra là chủ nhiệm Hồ đến đây để kêu gọi đóng góp tiền rồi?
Chủ tịch Trương Nguyên Phòng cười híp mắt hỏi .
– Đó là lãnh đạo trên huyện muốn mọi người cùng chia sẽ đấy.
Hồ Giai Giai nói ra , coi như là thừa nhận .
Bí thư Trương Nguyên Phòng cùng chủ tịch Tôn Quốc Cường cười khổ , không nghĩ tới Hồ Giai Giai tới đây quyên góp, lại mang theo thư ký của chủ tịch Huyện cùng phó phòng giáo dục huyện , mục đích rất rõ ràng , hơn nữa lấy cớ rất thỏa đáng.
– Chủ nhiệm Hồ, không nói dối cô, trấn chúng tôi năm nay cũng gặp nhiều khó khăn, mới ngày ngày hôm qua , tiền lương giáo viên mới vừa vặn bổ xung , còn có một bộ phận cán bộ kỳ cựu, tiền thuốc tiền men vẫn chưa có thanh toán kịp, hàng ngày vẫn đến đây đòi tiền , do cô đã mở lời rồi, chúng tôi không thể từ chối được, nhưng xác thực là ủy ban trấn cũng không có tiền nhiều đâu, Bì thư Trương Nguyên Phòng than, Tôn Quốc Cường hùa theo , người thì mặt đỏ , kẻ thì mặt trắng , diễn kịch nha, xưa nay là luôn đã như vậy .
Nhưng Hồ Giai Giai là ai chứ? Nếu như thay đổi lại Đinh Nhị Cẩu đề nghị , có khả năng hắn nghe vậy thì không đành lòng đã quay trở về , nhưng Hồ Giai Giai là một người lão luyện trong chốn quan trường, cô là người đã bách luyện thành tinh, chỉ vài câu than khóc trời ơi, cô có thể nghe lọt lổ tai sao?
– Thôi được rồi , chủ tịch Trọng cũng biết đến cửa ải cuối năm, tất cả hương trấn cũng đều kẹt về tài chính , tài chánh của huyện cũng không có thể bỏ ra số tiền kia, chúng tôi thì không thể để cho chủ tịch huyện nuốt lời với các thầy cô giáo, cho nên tôi nghĩ ra một cái biện pháp , không cần lấy tiền của ủy ban trấn các vị , chỉ cần các vị giới thiệu cho tôi mấy người là được, phần còn lại để cho chúng tôi tự làm , như thế nào đây, được không? Hồ Giai Giai cười có chút tinh quái , Trương Nguyên Phòng cùng Tôn Quốc Cường đều có cảm giác hình như mình là thỏ trắng gặp được lão sói xám vậy.
– Không biết ý cùa chủ nhiệm Hồ chủ nhiệm là……?
Tôn Quốc Cường hỏi lại.
– Bí thư Trương, chủ tịch Tôn, trong phòng này người còn lại tham gia cuộc họp cũng chỉ có phó phòng giáo dục Trịnh và thư ký Đinh, cho nên có nói thẳng ra cũng không ngại, tôi nghe nói ở trấn Độc Sơn có không ít mỏ than nhỏ , với lại có không ít cán bộ trên trấn có tham gia vào cổ phần mỏ than , vì thế nên tôi mới làm phiền bí thư Trương cùng chủ tịch Tôn giới thiệu cho tôi gặp mấy ông chủ than đá là được, những chuyện khác thì không dám làm phiền toái nữa.
Hồ Giai Giai nói rất chậm , nhưng mỗi một câu cũng như từng nhát búa tạ đánh vào trong trái tim yếu ớt của hai vị lãnh đạo trấn Độc Sơn, tùy lúc đều có thể tan vỡ nguy hiểm đến tánh mạng. Nhìn mặt mà nói chuyện , ba người này Hồ Giai Giai thứ nhất, Trịnh Giai Đồng thứ hai, chì có Đinh Nhị Cẩu là vừa mới học được chiêu , vừa mới học xong bài này thì hắn nghiệm ra , so với cùng hồ ly tinh Hồ Giai Giai, trước kia chính mình có những chuyện tự cho là thủ đoạn đắc ý , vẫn là đồ cặn bã với cao thủ phó chủ nhiệm văn phòng này .
– Chủ nhiệm Hồ, chuyện này , chúng tôi thật là không thể giúp được cho cô , vì chúng tôi cũng không biết có những ông chủ mỏ than đá gì đó , cán bộ của trấn Độc Sơn cũng không có ai tham gia cổ phần khai thác mỏ than đá , điều này có thể là xác nhận chắc chắn.
Tôn Quốc Cường suy tính một hồi , thề thốt phủ nhận .
– Chủ nhiệm Hồ, lão Tôn nói tôi có thể chứng minh, không có có chuyện này.
Trương Nguyên Phòng cũng thề thốt phủ nhận . Hồ Giai Giai không nghĩ tới là mình áp bức tới cung như vậy, lại ra kết quả như thế này , bọn họ thề thốt phủ nhận , cô không khỏi có chút nóng nảy , xoay mặt nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu cùng Trịnh Giai Đồng , ý hỏi làm sao bây giờ? Bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
Trong đầu Đinh Nhị Cẩu tính toán, dùng mưu trí, khôn ngoan thì cũng có khả năng không chơi thắng nỗi hai con cáo già này , nhưng đâm sau lưng đó là sở trường của hắn , nếu các ngươi không phối hợp , tốt, vậy thì ông đây sẽ vạch trần chuyện hủ bại này ra , để nhìn xem thịt bên trong là tốt tươi hay là nát như tương đấy.
Đang lúc có mặt mọi người Đinh Nhị Cẩu lấy điện thoại di động ra bấm số của viện phó kiểm sát Điền Thanh Như bật to loa thoại lên cho tất cả cùng nghe.
– Alô có phải là viện phó kiểm sát Điền Thanh Như không ạ? Em là Đinh Trường Sinh chị nhớ chưa? Vâng, em có đầu mối trọng yếu muốn đích thân report. – Report ? Em muốn Report ai vậy?
Điền Thanh Như sững sờ, hỏi lại hắn, chuyện tối hôm qua tan rã khgo6ng như ý định của cô, dù hắn đã táy máy tay chân với mình, chính cô lại không chút nào nực tức với hắn, cô còn đang chính muốn tìm một cơ hội để gặp lại Đinh Nhị Cẩu nói chuyện, không nghĩ tới hắn lại gọi điện thoại trước cho mình, vậy là những khúc mắc trên người mình với hắn vẫn còn có thể giải quyết êm xuôi.
– Em vừa mới biết có một vụ án tham nhũng trọng đại, đảm bảo là chị sẽ lập một cái đại công.
Đinh Nhị Cẩu không nhìn bí thư Trương Nguyên Phòng cùng chủ tịch Tôn Quốc Cường thản nhiên nói chuyện qua điên thoại.