Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 353: Bất ngờ gặp lại



– Vừa rồi ủy ban họp, trong huyện cân nhắc vì tôi vừa tới nơi này không lâu , cho nên tết âm lịch không có sắp xếp tôi trực ban, vì thế ngày mai tôi sẽ trở lại tỉnh thành , còn cậu thì sao , hay là đi chung với tôi vậy?

Trọng Hải cười nói với Đinh Nhị Cẩu.

– Lãnh đạo , hay là thôi đi , em năm nay muốn về chúc tết cho ông lão Vương ..

– Vậy cũng được , tôi đi rồi thì cậu cũng có thể thả lỏng mình một chút, thời gian vừa rồi gây ra thị phi nhân tình cũng không ít, vì thế cậu cũng cẩn thận giữ gìn bản thân mình cho tốt.

Trọng Hải cảnh cáo nói .

Nhìn thấy xe chở Trọng Hải biến mất ở cuối phố , Đinh Nhị Cẩu rốt cục thở phào nhẹ người , tuy Trọng Hải đối đãi với Đinh Nhị Cẩu khá tốt , nhưng dù sao cũng là lãnh đạo, cho nên trong lòng Đinh Nhị Cẩu mỗi khi đối mặt vẫn có một áp lực vô hình , hiện tại tốt rồi , áp lực đã đi, hắn có thể nghỉ ngơi rồi.
Vừa định trở lại văn phòng ủy ban thu thập một chút đồ rồi về lại thị trấn Sơn Lâm , hôm nay đã là 27 tháng chạp rồi, năm nay không có 30 , cho nên giao thừa là 29 , cách năm mới đã rất gần, nhưng có một cuộc gọi điện thoại đem nguyện vọng tốt đẹp của hắn hóa thành bọt nước .

– Anh Nhị Cẩu, giờ có rãnh chưa vậy ?

Lăng Sam đè nén hưng phấn trong lòng hỏi, hơn một năm áp lực thi vào trường đại học đã khiến quên cô mất mình chỉ là một thiếu nữ đang yêu , chỉ có lúc rỗi rãnh trong những ngày nghỉ lễ, cô mới dám len lén nhắn tin hỏi thăm Nhị Cẩu, bình thường thì cô chỉ có đem loại tư niệm thương yêu sâu đậm vùi giấu ở trong lòng , bởi vì chỉ có như vậy , cô mới có thể hy vọng tập trung cố gắng vượt qua cửa ải kỳ thi Đại Học này .

– Cũng đang vội, em định về nhà sao?
Đinh Nhị Cẩu nghe giọng nói của cô bé Lăng Sam này xong , trong lòng phút chốc cảm thấy thoải mái hơn…

– Vâng, em định hỏi thăm anh có thời gian rãnh không, nếu là có thì đến đón em, đồ vật hơi nhiều, rất nặng .

Lăng Sam làm nũng nói .

– Được rồi , chiều nay anh đến.

Đinh Nhị Cẩu không ngờ hôm nay mà Lăng Sam còn chưa có nghỉ về nhà, trong trường học đã nghỉ từ sớm , nhưng Lăng Sam cùng với rất nhiều học sinh khác vẫn còn ở lại trường ôn tập , tất cả vì kỳ thi Đại Học sắp tới, một người có thể là phải chọi với mấy ngàn người, hết cách rồi tất cả đều phải hướng về kỳ thi Đại Học làm chuẩn .

Đúng ra Lăng Sam cũng không cần gọi cho Đinh Nhị Cẩu tới đón cô, đây chỉ là vì tính sỉ diện hảo của các cô thiếu nữ mà thôi, bởi vì không biết từ lúc nào , cô bạn học hàng xóm Tào Băng mỗi ngày đi học đều thay đổi quần áo mới, lại còn bắt đầu tập tành trang điểm, do Tào Băng khoe khoang ở bên trong, những thiếu nữ trong trường này kể cả Lăng Sam ở trong nội tâm âm thầm hâm mộ nhưng không kém phần ganh tỵ , vì vậy lúc này Lăng Sam mới có ý định muốn cho Đinh Nhị Cẩu lái xe đến đón mình cho oai..
Do trường học đã cho học sinh nghỉ tết , nên ban quản lý trong trường cũng không có nghiêm khắc như trước, với lại trong thời gian này thường xuyên có người nhà đến đón con min về nhà , cho nên Đinh Nhị Cẩu thuận lợi lái xe vào trong sân trường cấp 3 Bạch Sơn, hắn tới hơi sớm một chút, phần đông học sinh vẫn còn đang tự học ở trên lớp , dừng xe ở bên khuôn viên sân tập thể thao, hắn chợt thoáng nhớ đến khi còn học cấp 3 ở trường, nên liền xuống xe , đi vào sân tập thể thao , bước đi chầm chậm tại trên con đường tráng nhựa , đi tìm lại cái cảm giác vui sướng vô tư của thuở còn là học trò..

Đúng lúc này , tại từ nơi đối diện sân tập đi tới mấy cô gái , ríu rít đang nói gì đó , Đinh Nhị Cẩu cũng không có chú ý, nhưng cho tới khi hắn muốn rời khỏi, thì bên tai vang lên một giọng trẻ con dễ nghe.
– A..chú Trường Sinh, co phải là chú Trường Sinh đó không?

Một giọng nói của cô bé gái .

Đinh Nhị Cẩu vừa quay đầu lại , đã nhìn thấy mấy cô bé đang ngó mình , đứng ở chính giữa là một cô bé gái hắn vừa vặn nhận biết được , đây không phải Miêu Miêu con gái của Phó Phẩm Ngàn sao?

– Miêu Miêu , tại sao cháu lại ở chỗ này?

Đinh Nhị Cẩu vui mừng hỏi.

– Hihi .. thật là chú Trường Sinh , bộ chú đã quên , mẹ cháu là cô giáo dạy ở đây sao.

Dứt lời, Miêu Miêu quay đầu nói với mấy cô bé đi cùng:

– Các bạn đi về trước đi , hôm nay mình có việc , đây là người nhà của mình , hôm nay không thể đi chơi chung được.

Mấy cô bé cáo biệt rời đi , đợi các cô đi xa , Miêu Miêu mới đi đến gần hỏi:

– Chú Trường Sinh đến tìm cháu à?

– Ưʍ..à.. à.. đúng vậy, chú quên số điện thoại mẹ cháu, cho nên . . .
– Hừ..chú gạt cháu, chắc chắn là chú không phải tới tìm cháu , mà là chú đến tìm mẹ cháu đúng không?

Miêu Miêu thừa biết buổi tối hai người lớn nói chuyện , bây giờ các cô bé có lối suy nghĩ thường lớn hơn trước tuổi, hơn nữa lúc ba của Miêu Miêu qua đời, khi đó Đinh Nhị Cẩu một lòng tận tâm tận lực giúp cho hai mẹ con cô , từng ly từng tý đều nhớ ở trong lòng , tại trong tiềm thức, cô bé đã xem Đinh Nhị Cẩu như là một người tin tưởng có thể dựa vào , nhưng đáng tiếc là sau khi Đinh Nhị Cẩu đi rồi, sau này cũng không có quay lại nữa , hôm nay vô tình bất ngờ gặp lại, làm sao cô bé tránh khỏi vô cùng cao hứng.

– Ừ, đúng vậy, chú tìm mẹ cháu..cũng tìm cháu luôn , tìm khắp ..tìm khắp.

Đinh Nhị Cẩu lúng túng nói .

Đừng nhìn Miêu Miêu mới chỉ có mười ba tuổi, sự hiểu biết của cô bé còn nhạy bén hơn rất nhiều người lớn hơn vài tuổi , vẻ mặt Miêu Miêu nhàn nhạt nỗi ưu thương :
– Chú Trường Sinh, chú có thể giúp cháu một chuyện không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn Đinh Nhị Cẩu .

– Không có vấn đề , cháu cứ nói đi.

Đinh Nhị Cẩu khom người xuống nói.

– Từ khi ba của cháu đi xa rồi, cháu chưa từng gặp qua mẹ cười , chú có thể giúp cháu khuyên nhủ mẹ , tại vì cháu rất muốn thấy được mẹ cười như trước kia, hiện tại mẹ chỉ cắm đầu suốt ngày lo công việc, cháu sợ rằng một ngày nào đó mẹ sẽ không chịu đựng nổi mà ngã quỵ mất thôi.