Đinh Nhị Cẩu đứng ở cửa cổng đợi chừng hơn 10 phút đồng hồ , đã nhìn thấy một người lính cảnh vệ bước đi ra ngoài hỏi người gác cổng , lúc này anh ta mới hướng về phía Đinh Nhị Cẩu nhìn qua, Đinh Nhị Cẩu mới biết đây là người đến tìm mình đấy, vì vậy tranh thủ thời gian bước lên trước .
-Anh có phải là Đinh Trường Sinh?
Người lính cảnh vệ ăn nói có ý tứ , rất là nghiêm trang, Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt tươi cười, lúc này mới ý thức được tại đây không phải huyện Hải Dương , nơi này chính là khu nhà ở Gia Chúc Viện của Tỉnh ủy, là khu vực của những người có quyền thế nhất của tỉnh Trung Nam, vì vậy hắn tranh thủ rút lại nụ cười mà cúi đầu ra vẻ nịnh bợ.
Tuy Đinh Nhị Cẩu là nghé con không có sợ cọp dữ , nhưng hắn cũng không phải là kẻ đần độn , thông qua kinh nghiệm quan trường, hắn đã dần dần học được nằm lòng câu nói: “ Nam tử hán đại trượng phu co được thì dãn được “ cho nên lúc nào ra vẻ đáng thương thì phải làm ra vẻ đáng thương , đó cũng là cái đạo của sự sinh tồn trong chốn nhà quan . – Đúng, tôi là Đinh Trường Sinh , xin hỏi anh là . . …..
– Đi theo tôi….
Đinh Nhị Cẩu còn chưa có hỏi xong câu , người lính cảnh vệ đã chặn lại, hắn không có cách nào khác đành im miệng , vì vậy mở cốp xe cầm theo bốn cái hủ rượu gốm sứ chôn dưới đất còn lưu lại vết bùn đất , làm cho người lính cảnh vệ há hốc mồm cũng không nói gì nhìn Đinh Nhị Cẩu , nhưng sắc thái khuôn mặt kia rất rõ ràng ý nghĩ “…trời đất thằng này liều mạng dám đưa tặng lễ mấy thứ đồ chơi như thế này…”
Đinh Nhị Cẩu hết nhìn phía đông rồi ngó hướng tây, người lính cảnh vệ cũng không có ý cản trở hắn quan sát , cho nên đôi tròng mắt Đinh Nhị Cẩu không ngại đảo quanh , đây là một cái sân rộng lớn , đặc điểm lớn nhất là cây xanh bap phủ rất tốt , cùng một hàng rào màu đồng, đem trọn cái khuôn viên che đậy kín đáo , bây giờ là mùa lá cây đang rơi rụng xuống , nhưng mà trên đường quét dọn sạch sẽ không có nhiều lắm lá cây vung vãi. Thỉnh thoảng còn có năm sáu người cảnh sát vũ trang xếp hàng đội ngũ chỉnh tề đi tuần tra , đủ thấy tại đây khu vực này bảo vệ rất nghiêm ngặt , ở đây không có nhà cao tầng , đều là từng nóc nhà theo dạng biệt thự , từ bên ngoài nhìn nếp nhà pha tạp cổ kính,, nghe nói mảnh đất Gia Chúc Viện vào thập niên 50, 60 được tạo dựng lên , chủ nhân đời thứ nhất ở đây cũng không phải là những Tỉnh ủy quan trọng như bây giờ , mà đó là những chuyên gia Liên Xô, tình huống giống như vậy tại cả nước khu vực nào cũng có.
– Đến rồi , anh ở nơi này chờ một lát.
Đi theo người lính cảnh vệ qua hết một dãy biệt thự, đến trước cửa chính một căn nhà người cảnh vệ mới nói , Đinh Nhị Cẩu cũng đã thành thói quen diễn xuất của người cảnh vệ , cho nên cũng không nói gì , chỉ là tại chỗ , nhìn xem số nhà biệt thự, là biệt thự số 7 , theo như chức vụ Trọng Phong Dương là nhân vật số 3 ở tỉnhTrung Nam, làm sao lại ở biệt thự số 7, Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm , những người làm quan này, tâm tư thâm sâu không phải người bình thường có thể phỏng đoán được. Người lính cảnh vệ gõ cửa, Trọng Hải đưa đầu hướng ra phía ngoài nhìn liếc qua thì thấy Đinh Nhị Cẩu mang theo bốn cái hủ rượu đứng ở trước cửa nhìn quanh, ông mỉm cười, khoát tay áo, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu bước vào trong nhà , Trọng Hải nhìn người cảnh vệ , lúc này anh ta mới thò tay phải tiếp nhận những hủ rượu trong tay Đinh Nhị Cẩu, con bà nó, dọc theo con đường này thì thằng lính này không chịu giúp ông , đến ngay nhà rồi thì ông đâu cần nữa, vì vậy Đinh Nhị Cẩu cười hì hì, chẳng thèm đưa các hủ rượu đến tay người cảnh vệ , tự mình mang theo mấy hủ rượu vào trong .
Đinh Nhị Cẩu vừa vào trong nhà liền choáng váng mặt mày, cái này thật giống như là một đại gia đình tụ hội, nhưng cơ bản phần đông đều là đàn bà , đàn ông chỉ có Trọng Hải cùng Trọng phong dương , Đinh Trường Sinh người đàn ông thứ ba. Hắn thấy điệu bộ mình lúc này thật là không lịch sự khi trên tay cầm mấy hù rượu còn lấm lem bùn đất, nhưng bây giờ hối hận đã không kịp, có muốn đưa mấy hủ rượu cho người lính cảnh vệ cũng đã chậm , quay mặt về phía trong phòng, rất nhiều người trừng mắt nhìn hắn , Đinh Nhị Cẩu đành giả lã cười hì hì , nhưng nụ cười này, so với khóc còn khó coi hơn , lúc này không thể luống cuống , chỉ có thể là nhắm mắt lại trấn định mà thôi .
– Đinh Trường Sinh xin đến chúc tết gia đình chú.
– À… Tiểu Đinh đến rồi , mời cháu ngồi.
Trọng Phong Dương ngược lại khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu xấu hổ, nhưng thật ra ông chỉ thích người tuổi trẻ như vậy, ông cũng nận ra được , cho dù hiện nay là đã trở thành thư ký cho cháu mình trên huyện, nhưng nét chất phác của Đinh Nhị Cẩu biểu lộ cũng không có gì thay đổi như ngày còn ở trong vùng thôn dã . Đinh Nhị Cẩu cũng đã phục hồi tinh thần lại , vì vậy nhẹ nhàng đem mấy hũ rượu để ở trên tấm thảm trải sàn, đi nhanh đến cách Trọng Phong Dương tầm hai bước chân thì đứng lại , sau đó nói thật rỏ ràng:
– Thưa chú , cháu là Đinh Trường Sinh xin đến chúc tết , chúc chú thân thể khỏe mạnh, mãi mãi lúc nào cũng khỏe mạnh.
Đinh Nhị Cẩu rất cung kính quỳ ở trên thảm trải sàn , dập đầu trên mặt thảm , thái độ rất thành kính, những người có mặt trong phòng ai cũng mỉm cười.
– Ha ha , đứa nhỏ này , còn chúc tết theo kiểu này nữa hả , mau đứng lên đi cháu.
Trọng Phong Dương cũng phải động lòng , đây là quy củ chúc tết của trước kia, hơn một thập niên gần đây đã không còn người nào chúc tết ông mà dập đầu quá mức như thế.
– Thưa chú , hôm nay đầu năm mới , cháu xin không gọi chú là bí thư, cháu lần đầu tiên sáng sớm dập đầu trước mặt trưởng bối, chú hôm nay là trưởng bối của cháu , không phải là ông bí thư , xin chú không trách tội cháu. – Ha ha, cái con khỉ này, mau đứng lên, đến ngồi bên này.
Trọng Phong Dương hôm nay vừa gặp hắn thì trong đầu rất cao hứng, năm vừa rồi một lần té xỉu , suýt chút nữa thì mất mạng, hiện tại ông càng ngày càng ý thức được khỏe mạnh mới là điều kiện tiên quyết trên hết tất cả, đã không có sức khỏe, những thứ khác thì đều sẽ là không tốt, không có khỏe mạnh , mặc dù mình quyền thế có lớn bao nhiêu chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ mất hết, cho nên Đinh Nhị Cẩu đầu năm với câu chúc ông khỏe mạnh , mãi mãi khỏe mạnh, chính xác là điều trong lòng Trọng Phong Dương mong muốn.
– Trường Sinh, cậu mang tới cái gì vậy?
Trọng Hải đi qua dùng chân đá nhẹ trên mấy cái hủ rượu còn dính đất hỏi.
– Dạ , đây là rượu thuốc của ông nội em chôn dưới đất hơn mười năm, sáng sớm hôm nay mới đào lên , mang đến tặng cho chú bí thư , ông nội có nói là đối với bệnh cao huyết áp , bệnh ở động mạch vành rất có hiệu quả. Đinh Nhị Cẩu giải thích .
– Hì… cậu cứ nói mò, mới đào sáng sớm hôm nay mà đã biết rõ có hiệu quả trị liệu?
Trọng Hải không tin, hỏi lại.
– Hihi…em cũng không biết tác dụng của nó ra sao, chỉ nghe ông nội của em nói là có hiệu quả.
– Ông nội của cậu? Chằng phải là trong nhà của cậu thân thích không còn có ai sao?
– Cũng sáng sớm hôm nay mới vừa nhận ông cháu đấy, hai ông cháu còn ở chung một chỗ từ cuối năm đến đầu năm mới đấy.
Đinh Nhị Cẩu nhìn về Trọng Hải nháy mắt mấy cái.
– Có phải là Vương Gia Sơn , ông lão khiếu oan?
– Lãnh đạo , em nói rồi người ta hiện tại không còn đi khiếu kiện rồi, ông nội giờ cũng đã hiểu ra , cho nên bây giờ chỉ là đi chữa bệnh cho bà con trong vùng, tối hôm qua còn giao cho em quyển sách y thuật đây này.
Trọng Hải thở dài , đem câu chuyện của Vương Gia Sơn kể lại cho mọi người biết rỏ , ông cũng thuật lại chuyện Đinh Nhị Cẩu cùng với Vương Gia Sơn là như thế nào kết duyên đấy, vô tình chuyện này trở thành chủ đề thú vị nhất của buổi sáng đầu năm mùng một tết tại trong gia đình họ Trọng, bất quá Đinh Nhị Cẩu dưới ánh mắt Trọng Phong Dương thiện cảm lại tăng thêm vài phần .