Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 36: Giống như là sống một mình, thờ chồng chết



– Nhưng nếu chúng ta không đi, nói không chừng hiện giờ hắn đã chạy mất , đến lúc đó lại đi truy lùng, phỏng chừng hắn đã không còn ở trấn Lâm Sơn rồi, đến lúc đó nếu cảnh sát tại địa phương khác bắt được, đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn lại mang tiếng nữa!

Trong lúc Hoắc Lữ Mậu đang do dự, thì Trương Cường dẫn người chạy tới.

– Trương Cường, các người như thế nào mà đến bây giờ mới đến, cậu xem Đinh Nhị Cẩu đây này, hắn từ thôn Bàng Tử Dục còn kịp chạy đến trước!

Hoắc Lữ Mậu thấy Trương Cường, bực bội gắt gỏng.

– Tại vì chúng tôi ở trong đồn chờ hắn nên mới đến trễ.

Trương Cường phân bua.

– Được rồi, không cần tìm lý do, Đinh Nhị Cẩu, cậu bây giờ với bọn Trương Cường đi tìm Vương Lão Hổ, xem hắn còn ở đó hay không, nếu không thấy hắn, lập tức báo cho tôi biết, nếu hắn có mặt ở nhà, lập tức khống chế lại, luôn cả hai tên Trần Tiêu Tử và Lưu Ma Tử!
– Hiểu rồi trưởng đồn, anh Cường, chúng ta đi thôi.

Đinh Nhị Cẩu đi trước dẫn đường.

– Nhị cẩu, tại sao lại muốn đi tìm Vương Lão Hổ, có phải là cậu lợi dụng chuyện công, trả thù việc tư à.

Trương Cường không hài lòng nói.

– Anh Cường, lần này thật không có liên quan đến tôi chuyện gì hết, là con gái của Lý Kiến Thiết nói, cô ấy chính tai đã nghe qua Vương Lão Hổ với Tiêu Tử, Ma Tử muốn đến nhà Lý Kiến Thiết đốt, giờ thì thật đúng là cháy rồi, anh suy nghĩ thừ xem, làm gì có chuyện khéo léo trùng hợp như vậy? Giờ không đi tìm hắn thì tìm ai đây!…………………

Vương Lão Hổ ngồi ở nhà Trần Tiêu Tử cúi mặt gãi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn một chút bên ngoài, tuy rằng hôm đánh bạc với Đinh Nhị Cẩu lúc đến mấu chốt cuối cùng nguy hiểm, hai người chiến hữu của Vương Lão Hổ đều chạy, nhưng nếu tính ra tại thôn Lô Gia Lĩnh, thì Vương Lão Hổ cũng chỉ có hai người này là bạn bè thân thiết.
– Anh Hổ, chuyện đốt nhà này quả thật không phải là anh sao?

Trần Tiêu Tử cũng nhìn bên ngoài, chờ Lưu Ma Tử đi tìm hiểu tin tức.

– Vô lý, nếu lthật là tôi phóng lửa, tôi còn có thể dám ngồi ở chỗ này nói chuyện với ông sao?

– Nhưng nếu không phải là anh làm, anh phải về nhà chứ! Cảnh sát cũng sẽ không tìm tới anh đâu, còn nếu có đến, chúng em cũng sẽ đứng ra làm chứng cho anh.

– Làm chứng, ai tin các người chứ, mẹ kiếp, việc này khó mà giải thích rỏ ràng rồi!

Vương Lão Hổ nói.

– Anh Hổ ….anh Hổ, không xong, Đinh Nhị Cẩu mang người đi tra xét nhà anh rồii, hình như là tìm anh đấy, làm sao bây giờ?

Lưu Ma Tử thở hổn hển chạy về nói.

Vương Lão Hổ sửng sốt, việc này thật đúng như hắn đã đoán, không được, phải rời khỏi đây, hắn hiện vô cùng hối hận, chính là không nên đi chọc đến Đinh Nhị Cẩu, con mẹ nó, đời này bị ngã là do mình không lường trước được sự lợi hại của Đinh Nhị Cẩu.
– Con bà nó! Nước non đến thế này, chắc tôi phải đi ra ngoài trốn tránh một thời gian, nơi này tạm thời là không sống được, bọn họ còn có thể đến nhà các người tìm đấy, ai có tiền, cho tôi mượn một ít, về sau tôi sẽ trả lại gấp bội cho các người.

Vương Lão Hổ nói.

– Anh Hổ, em đi ra ngoài vội vàng, nên không mang theo tiền.

Lưu Ma Tử nói.

– Anh Hổ, em chỉ còn lại hơn ba trăm, cho anh hai trăm, em giữ lại một trăm để mua sữa bột cho đứa nhỏ!

Trần Tiêu Tử thấy Vương Lão Hổ nhìn mình, liền vội vàng đem đưa ít tiền cho Vương Lão Hổ.

Vương Lão Hổ trong lòng thở dài ngao ngán, con mẹ nó, mới vừa rồi còn nói có gì đứng ra làm chứng, nếu đụng chuyện với cảnh sát, chắc chắn sẽ đổ thừa toàn bộ tội lỗi trên người của mình, miệng bọn họ nói tốt thì nhiều, khi nghe mình trốn chạy thì tiền đều giấu hết, mười mấy năm bạn bè cờ bạc, giao tình đến thế là hết mức, Vương Lão Hổ đành cầm hai trăm đồng tiền, rời khỏi cửa nhà biến vào trong màn đêm……………
Dưới ánh đèn ngủ, một đôi như hoa, như ngọc nằm vùi ở trong chăn, cả hai đều mang mặc váy ngủ mỏng manh, màu trắng tơ lụa, Điền Ngạc Như rúc vào trong lòng Điền Thanh Như, cô đã đã lâu không có cùng chị Ba gần gũi.

– Ngạc Như, em thật sự tính cùng với Đinh Nhị Cẩu tiếp tục già nhân ngãi non vợ chồng như thế à.

Điền Thanh Như thấp giọng nói, một bàn tay vuốt ve mái tóc Điền Ngạc Như.

– Đúng vậy chị, đến giờ em mới biết, làm đàn bà chính là phải thụ hưởng suиɠ sướиɠ như vậy, em muốn cuộc sống tình cảm của mình tự định đoạt, thích thế nào, thì là thế đấy!

– Nhưng nếu như bị Hoắc Lữ Mậu biết, em có nghĩ là sống được với hắn sao?

Điền Thanh Như lo lắng hỏi.

– Đừng nhắc hắn với em, chị Thanh Như, chị có biết cảm giác của em khi hàng ngày trôi qua là gì không? Đó là thủ tiết giống như sống một mình, thờ chồng chết, chị hiểu hay không, không giống như vợ chồng chị, một đôi cứ anh anh, em em đấy, còn em, có một người đàn ông mà không dùng được việc gì cả, chị nói thử xem, em có thể sống làm sao?
– Em…ý em là sao, chị chưa hiểu về Hoắc Lữ Mậu?-

– Chuyện này em chưa từng kể với người khác, từ khi Hoắc Lữ Mậu bị mất một cái thận, chuyện kia chẳng ra sao cả, đến hiện nay thì xem như chẳng còn gì nữa, em giờ sống như một góa phụ, chị hiểu không? Ban ngày có công tác còn quên được, đến buổi tối cái loại cảm giác thiếu vắng khát khao này chị có thể biết được, từng đêm..từng đêm trôi qua, trong khi nằm bên cạnh mình là một người được gọi là đàn ông nhưng giống như là một phế nhân! Cuộc sống như vậy, đối với em là quá đủ rồ!

– Em nói là Hoắc Lữ Mậu không còn tính năng đàn ông nữa?

– Vẫn còn nhưng cũng không xê xích gì bao nhiêu, em cũng không còn cách nào khác, em đã thử mọi cách rồi nhưng cũng chả ra sao, lòng em đã nguội lạnh, em có cuộc sống của em, hắn có cuộc sống của hắn, em mới ba mươi tuổi, chẳng lẽ em cứ như vậy cả đời thủ tiết thờ chồng sao?
– Nhưng dù sao thì hắn cũng là chồng em mà, nếu hắn biết, hậu quả thực nghiêm trọng em biết không?

– Em biết, cho nên chị phải giúp em, đem em điều đến huyện Hải Dương đi, em rời khỏi nơi này trước, dần dần vợ chồng có khoảng cách xa xe quên lần, đến lúc đó em sẽly hôn!

– Ly hôn? Bộ em định cùng tên nhóc Nhị Cẩu kết hôn à?

– Ai nói cùng với Nhị Cẩu đó kết hôn, em chỉ muốn tạm thời tránh mặt Hoắc Lã Mậu trước, còn sau này rồi tính sau, mà chị nói vừa rồi cái gì, chị kêu hắn là thằng nhóc à, ha ha, để em cho chị biết một bí mật, chị có biết hắn vì sao kêu Đinh Nhị Cẩu không?

– Tại sao?

– Ha ha, em cho chị biết, là vì cái đó của Nhị Cẩu rất……..