Ông thầy đạo sĩ đã nói để cho Đinh Nhị Cẩu chính mình lựa chọn, vì thế ông cũng không đi vào nữa, ở bên ngoài ngồi nhâm nhi tách trà, nhưng rồi 1 tiếng trôi qua cũng không thấy Đinh Nhị Cẩu ra ngoài , 2 tiếng cũng không thấy đi ra , ông thầy đạo sĩ có chút lo lắng hắn quậy phá bên trong , vì vậy nên vội bước vào xem xé , thì ra là Đinh Nhị Cẩu dựa vào cái ghế ngồi dưới đất ngủ quên mất rồi .
– Này… này, thư ký Đinh… thư ký Đinh, hãy lên trên giường ngủ.
Ông thầy đạo sĩ khe khẽ đẩy bả vai Đinh Nhị Cẩu gọi hắn .
– Ủa.. đây là đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu choàng tỉnh mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy ông thầy đạo sĩ như một lão thần tiên đang đứng nhìn mình.
– Có tìm được thứ cháu cần học chưa hả?
Ông thầy đạo sĩ vừa cười vừa nói . – Vâng cháu đã tìm được, quyển giảng giải về Dịch Học.
Đinh Nhị Cẩu cầm một quyển sách đưa cho ông thầy đạo sĩ .
Ông thầy đạo sĩ cầm lấy rồi nhìn xem một chút , thiếu chút nữa ông ngất đi , nguyên lai đây là một quyển sách công phu giảng giải về “ Thái Cực thập tam thức “, quyển sách này tồn tại ở đây bao nhiêu năm rồi, chính ông cũng chẳng hay biết, dù sao cũng là của sư phụ ông lưu lại, quyển sách này là trấn môn chi bảo của Đạo Gia.
Có thể là ông tuy có tập võ thuật , nhưng là vì chỉ chú trọng đến việc tăng cường sức khỏe , nên ông cũng không có quan tâm đến cái gì Thái Cực thập tam thức, tuy chỉ đơn giản là những hình vẽ nhưng là nếu luyện giỏi, cũng không phải là một sớm một chiều thành tựu.
– Thưa ông, cháu muốn luyện thành công phu trên quyển sách này, chừng bao lâu thời gian là được? – Với cháu thì tầm một buổi sáng .
Ông thầy đạo sĩ thuận miệng nói ra .
– Một buổi sáng? Đơn giản như vậy sao ông?
– Thư ký Đinh, ăn ngay nói thật , cháu muốn luyện thuộc hình vẽ trên quyển sách này để múa, trong vòng một buổi sáng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cháu luyện thành để thực chiến , không có dưới 9, 10 năm đâu, đừng có tưởng bở.
– Trời đất lâu như vậy, đến lúc đó cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi , vậy có quyển sách nào dạy có thể dùng để thực chiến trong thời gian ngắn nhất không vậy? Quyển sách võ này tốn thời gian quá ông ơi.
Đinh Nhị Cẩu nói với bộ dạng rất là thất vọng .
Đôi con ngươi của ông thầy đạo sĩ xoay tròn vội nói:
– Đương nhiên là học võ thuật thì đâu có chuyện dễ dàng, nhưng cũng không nhất định , trên thế giới này vốn là có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ , nói không chừng thư ký Đinh nếu luyện cái công phu này là một thiên tài thì sao, cũng khó nói trước lắm, với lại công phu này nếu luyện tập thì không bổ bề ngang cũng nở bề dọc, cho dù là trong lúc nhất thời không thể dùng để thực chiến, nhưng dùng cho tu thân dưỡng tính cũng là rất tốt . Ông thầy đạo sĩ sợ hắn lại đi vào trong phòng mình lục lọi đào xới lung tung đồ đạc của ông lên , nên nói động viên hắn .
Khôn cũng chết , dại cũng chết , chỉ có nịnh bợ là… không chết, phàm là làm người ai cũng thích nghe những lời tán dương , Đinh Nhị Cẩu cũng là người , cho nên biết rõ đây là ông thầy đạo sĩ chỉ là nói qua loa với mình để giải quyết cho xong vụ học võ thuật của hắn , nhưng hắn vẫn rất cao hứng, nên liền thỉnh giáo ông thầy đạo sĩ hướng dẫn cho mình môn công phu Thái Cực Thập Tam Thức làm như thế nào để luyện .
Ông thầy đạo sĩ cũng là căn cứ theo nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, vì vậy hai người liền ra ngoài khu vực tập võ luyện tập, đừng nói là một buổi , không đến một giờ Đinh Nhị Cẩu đã hầu như học xong không sai biệt lắm, khiến cho ông thầy đạo sĩ luôn mồm khoa trương Đinh Nhị Cẩu là thứ học võ kỳ tài , thật ra thì người bình thường , với môn Thái Cực Thập Tam Thức này cũng học thuộc lòng hết . Ông thầy đạo sĩ sau khi dạy cho Đinh Nhị Cẩu những chiêu thức cơ bản xong, liền đem quyển Thái Cực Thập Tam Thức ném cho Đinh Nhị Cẩu, sau đó vào trong nhà vắt chân đi ngủ, chỉ còn lại có một mình Đinh Nhị Cẩu ở trước sân nhà khoa tay múa chân .
Đinh Nhị Cẩu thật ra là một người khi quyết định làm điều gì, nếu có cơ hội thì sẽ nắm thật chặt, hôm nay có thầy hường dẫn rỏ ràng, cho nên hắn rất quyết tâm học.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, ông thầy đạo sĩ rời khỏi giường, ra ngoài sân tập quyền buổi sớm, vậy mà vẫn còn trông thấy Đinh Nhị Cẩu dưới ánh sáng ban mai ở bên kia khoãng sân tạp võ đang hì hục miệt mài luyện tập những tư thế mà tối hôm qua chính mình đã dạy cho hắn trong quyển Thái Cực Thập Tam Thức, thỉnh thoảng hắn trở lại gốc cây nhìn xuống đọc lại trong sách , ông thầy đạo sĩ có chút ngơ ngác không hiểu , thằng này đúng là quyết chí học võ chứ không phải là nhất thời cao hứng, xem ra hắn thật là có tính kiên trì bền bỉ quyết tâm a, so với tối hôm qua động tác võ thuật chỉ là múa cho đẹp, đến bây giờ cũng là luyện được ra dáng dấp của người tập võ thuật rồi. Tết âm lịch là thời gian dân chúng được nghỉ ngơi, nhưng đó cũng là thời gian qua lại lẫn nhau để tiếp xúc gần hơn những mối cảm tình , cho nên quan viên cũng không ngoại lệ , vì thế lúc Đinh Nhị Cẩu đang tắm giặt ở cái giếng gần trước sân tập võ thì điện thoại của hắn liền vang lên .
Tuy trải qua cả đêm luyện tập , cảm giác mình có chút mỏi mệt , nhưng hắn thấy gân cốt mình linh hoạt hơn khá nhiều , trong lúc luyện tập hắn cũng không ngừng tìm tòi suy nghĩ bằng cách nào trong một chiêu sẽ sử dụng như thế nào mới có thể tốt hơn để đả kích địch nhân, đây cũng chính là ước nguyện ban đầu của hắn khi bắt đầu tập món..đồ chơi này .
– Chúc mừng năm mới anh Kha, này.. mới đầu năm tìm em có chuyện gì không?
Đinh Nhị Cẩu vừa dùng khăn mặt lau đầu vừa gọi điện thoại . – Tiểu tử đang ở đâu vậy? Bước sang năm mới rồi, ngay cả một lời nói đều không có, không có chuyện gì thì đến thành phố Bạch Sơn một chuyến đi, đồng học trường cảnh sát chúng ta tụ họp, chỉ còn thiếu cậu mà thôi.
– Hì.. việc này tôi không đi có được hay không vậy? Ở đây tôi cũng bận lắm đây này.
– Hừ.. bận rộn cái rắm , mới mùng 3 tết, các lãnh đạo chưa có đi làm đâu, cậu có muốn đi làm cũng chẳng có gặp ai , hãy tới đây cùng các anh em họp mặt đi, đã lâu không gặp, lên đây quen biết thêm nhiều người cũng là điều tốt , nói không chừng ngày nào đó, có thể sử dụng hoặc nhờ vả việc gì thì sao? Ý của tôi cậu có hiểu được không?
– Được rồi… được rồi , đợi chút tôi đi ngay , anh cứ cho tôi địa chỉ nơi họp mặt là được.
Kha Tử Hoa nói không sai, làm người lăn lộn trong chốn giang hồ, làm sao có thể không kết giao bạn bè, huống chi đây là chốn quan trường thuộc dạng gϊếŧ người không thấy máu, lại càng phải có sự giao tiếp , đôi khi chỉ cần biết một tin tức nhỏ, thì có thể quyết định tiền đồ một người… – Thưa ông , quyển sách này cháu xin mang đi, còn quyển sách tranh liên hoàn Đạo Âm Dương cháu trả lại cho ông giữ lại xem đi.
Khi ông thầy đạo sĩ vào trong phòng , Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nơi đây xuống chân núi , vừa đi vừa gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi chạy tới đón hắn .
Khi ông thầy đạo sĩ đi ra ngoài để tiễn đưa hắn, thì hắn đã sớm bỏ đi mất dạng , ông thầy đạo sĩ thở dài quay trở về nhà , tổ sư gia lưu lại càng ngày càng ít đồ đạc không nhiều, lần này lại bị thằng này thuận tay lấy đi một quyển sách , nhưng suy nghĩ lại , mình có giữ lại đây thì cũng chẳng có ích lợi gì, ba mươi mấy năm rồi, mình cũng không có xem qua vài lần, nếu không phải là nhờ Đinh Nhị Cẩu tìm ra, nói không chừng chính mình cũng đã quên mất là còn có cái đồ chơi này.