Thời gian dần dần trôi qua mọi người trong bàn tiệc đều đã có cảm giác say , cho nên trong lúc nói chuyện cũng không còn giữ kẽ nhiều nữa, với lại tất cả mọi người đều công tác ở tại thành phố Bạch Sơn, bình thường thì liên hệ với nhau không nhiều lắm, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, đây là một cơ hội rất tốt để kết giao, đương nhiên đây chỉ là một cơ hội, sau khi buổi tiệc rượu này qua đi , giữa người này và người kia kết giao tới trình độ nào , thì đó là một chuyện khác nữa ………………………………………………………..
…………………………………………………………………………..
Giống như những tiệc rượu khai Xuân ở thành phố Bạch Sơn, tại TQ có thể nói chỗ nào cũng có, có rất nhiều buổi tiệc vì liên kết cảm tình , có những buổi tiệc thì lấy cớ để thừa cơ làm một số chuyện không bình thường… Dương Tuệ Toàn không hài lòng theo sự sắp xếp của anh mình Dương Tuệ An, ở trong suy nghĩ của hắn, muốn điều khiển bí thư Trịnh Minh Đường chỉ là vấn đề thời gian, những thứ không nói, chỉ cần cầm trong tay ảnh chụp của người đứng đầu huyện Hải Dương huyện giao cấu cùng nữ sinh trung học Tào Băng, là có thể khiến cho bí thư Trịnh quỳ xuống trước mặt anh em hắn gọi bằng cha rồi .
– Hừ..mày không có biết rỏ , có một số việc phải giải quyết trong hòa bình là tốt nhất , một khi dẫn nhau đi đến tình trạng kia , chúng ta cũng không còn đường lui lại an toàn rồi , nói không chừng còn có thể bị chụp mũ treo lên, toàn bộ tài sản bị vơ vét sạch , như vậy chúng ta hơn 10 năm vất vả kiếm tiền chẳng khác gì là đổ sông bỏ biển, mày cho rằng những người này là dễ trêu vào à? Bọn họ cũng là dạng người ăn tươi nuốt sống, cho nên mọi thứ vẫn cẩn thận tốt hơn , khi nào có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề thì tận lực dùng tiề , mà không phải dùng đến sức mạnh cưỡng ép, tao đã nói với mày rồi, không thể động não sao? Dương Tuệ An bực bội mắng Dương Tuệ Toàn một trận .
Dương Tuệ Toàn tuy trong nội tâm không phục , nhưng cũng phải thừa nhận là anh mình nói rất đúng, vì vậy hắn mang theo một vali xách tay đừng tiền đi theo sau lưng Dương Tuệ An lên x , bọn họ mục đích hôm nay mà là đi về quê quán của bí thư Trịnh Minh Đường, mượn danh nghĩa chúc tết, sau đó thuận tiện bàn về chuyện đấu thầu làm con đường quốc lộ của công trường 1 định xuống.
Trịnh Minh Đường quê quán không phải tại huyện Hải Dương, mà là ở thị trấn Phong Hầu , thuộc huyện lân cận Bắc Sơn, tại thị trấn này họ Trịnh cũng không có nhiều lắm , phần lớn là họ Phong cùng với họ Hầu đấy, nhưng họ Trịnh tại thị trấn Phong Hầu là gia tộc cực kỳ có uy, nguyên nhân là vì toàn bộ thị trấn này chỉ có bí thư Trịnh Minh Đường là làm quan ở trên huyện , ngay địa phương này , không có người nào dám có ý đồ với họ Trịnh, nhà thờ tổ họ Trịnh cũng là được xây dựng lớn nhất, tốt nhất , nghe nói đây là từ khi Trịnh Minh Đường làm quan mới cho xây cất lại , bên trong cung phụng tổ tiên, có cả cuốn gia phả ngược dòng tìm hiểu đến thời kỳ chiến quốc nước Trịnh, ai cũng biết đây là nhà họ Trịnh tự dát vàng lên mặt mình ……………………….. ……………………………………………………………………………………..
– Bí thư Trịnh , thật xin lỗi, đến giờ mới đến chúc tết nhà lão, hi vọng lão không trách a.
Dương Tuệ An là một con cáo già, khi ở trước mặt Trịnh Minh Đường , luôn giữ mình khiêm tốn cung kính , hoàn toàn không có vì nắm giữ chứng cứ bất lợi cho Trịnh Minh Đường mà vênh váo hống hách, điểm này Dương Tuệ An thì không bao giờ làm được .
Khi anh em Dương Tuệ An tới chúc tết, Trịnh Minh Đường trong lòng hiểu rõ , lần trước đưa cho ông một cô gái còn là nữ sinh trung học, hôm nay mới mùng 3 tết, từ huyện Hải Dương chạy tới huyện Bắc Sơn , muốn nói chỉ là đơn thuần chúc tết không có việc gì, thì ai mà tin nỗi, với lại kỳ trước Dương Tuệ An đã từng nhắc đến về chuyện làm đường quốc lộ, nhưng chuyện này cũng không phải là tự mình ông hoàn toàn định đoạt được, số tiền đổ vào rất lớn hơn 100 triệu của các hạng mục, cho đến bây giờ tài chính vẫn còn thiếu đến 50 triệu, chưa có tin tức manh mối sẽ kiếm từ đâu, đoán chừng qua tết còn phải họp lại để còn thương lượng về vấn đề này, phương án hạ sách là phải cho nhận thầu để được cung cấp thêm tiền, thời gian gần đây vì ông là chỉ huy trưởng nên có người tìm đến không ít, còn có một vài người thuyết phục với lãnh đạo cấp trên đến gặp ông ta để gởi gấm, điều này cũng làm cho ông ta gặp nhiều khó khăn . Trịnh Minh Đường tiếp đãi anh em Dương tuệ An trong thư phòng nhà mình.
– À..bí thư Trịnh, vật này là thành ý cũa tôi , xin lão đừng có chối từ.
Dương Tuệ An nháy mắt , ý bảo em mình Dương Tuệ Toàn để lại cái va li rồi ra ngoài, có một số việc chỉ lúc có hai người mới có thể nói ra được, cho nên tặng đồ cho lãnh đạo cũng phải có đạo lý, có mặt nhiều người, sẽ làm cho người ta không được tự nhiên , đương nhiên đây là lẽ thường tình…
– Lão Dương làm cái gì vậy, chúng ta giao tình bao nhiêu năm rồi, đâu cần phải làm chuyện như vậy?
Trịnh Minh Đường sắc mặt bình thản không thay đổi , nhưng ông ta liếc nhìn dưới chân cái valy thật dày phải là tràn đầy, chắc chắn tiền không dưới 500 ngàn.
– Bí thư Trịnh, đây chỉ là một nửa, nếu sau này trúng được thầu , sẽ có tiếp một nửa kia , tôi cũng biết chuyện này có rất nhiều người chằm chằm muốn nhảy vào , vì thế tôi không có có yêu cầu gì cao , tôi chỉ muốn biết giá thầu thấp nhất là được rồi. Dương Tuệ An hiểu được già néo thì sẽ đứt dây , lúc này nếu như gây cho Trịnh Minh Đường áp lực quá lớn, chỉ sợ số tiền này ông ta sẽ không dám lấy , cho nên Dương Tuệ An nói ra yêu cầu thấp nhất, chỉ cần Trịnh Minh Đường thu số tiền này, đến lúc đó ấm nước nóng đã sôi hút lên, muốn rút củi ra thì sẽ trễ mất rồi, cho nên miếng mồi để câu cá như thế nào, đây cũng là một nghệ thuật.
– Lão Dương , việc này tôi còn đang lo lắng , lão cứ yên tâm , chúng ta đã bao nhiêu năm giao tình, tôi chắc chắn sẽ giúp, còn cái này thì lão cứ cầm về, khi nào thành công thì lão mang đến cũng không muộn.
Trịnh Minh Đường biết rõ chuyện này vướng vào rất nguy hiểm, những hạng mục làm con đường này, trong ban chỉ huy không đơn giản là chỉ có riêng các cán bộ của huyện Hải Dương, mà còn có người của ban kỷ luật thanh tra thành phố Bạch Sơn cũng tham dự vào hạng mục này ở bên trong. – Bí thư Trịnh , chuyện này cùng cái kia không có dính dấp với nhau , đây hoàn toàn là chuyện giao tình cá nhân của chúng ta, lão đừng có ngại .
Dứt lời Dương Tuệ An đứng người lên đi ra ngoài, Trịnh Minh Đường cũng không có lưu Dương Tuệ An ở lại , tự mình đưa Dương Tuệ An đến cổng cửa lớn, nhìn xe của Dương Tuệ An biến mất ở trong màn đêm, Trịnh Minh Đường quay người trở về thư phòng , nhìn dưới đáy bàn cái valy, lấy mở ra xem , tất cả đều là những xấp tiền cột lại gọn gàng tiền mới , đúng như ông đoán như vậy, không nhiều không ít, vừa đúng 500 ngàn nguyên…………………
……………………………………………………………………………………
Thành Công uống rượu rất ít , bởi vì là chủ nhân , cho nên nọi người cũng không có ép Thành Công uống rượu , bất quá chủ nhân không uống, nhưng Đinh Nhị Cẩu và Kha Tử Hoa thì không có khả năng từ chối, vì thế cho nên lúc tàn tiệc hai người đã uống say mèm . Sau khi đơi cho mọi người về hết , Thành Công gọi quản lý nhà hàng khách sạn tới nói:
– Hai người này, cô nhớ chăm sóc kỹ lưỡng , buổi tối cho người đến ở để chiếu cố cho bọn họ nhé.
– Vâng em biết rồi, có muốn em sắp xếp nữ phục vụ . . .
Quản lý nhà hàng khách sạn mặc dù nói ấp úng, nhưng Thành Công hiểu ý của cô .
– Được rồi, tùy ý cô sắp xếp, bọn họ đều là người của mình , cứ chiếu cố chiều chuộng tốt nhất là được.