Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 372: Trò chơi tàu lượn siêu tốc



CHƯƠNG 321:TRÒ CHƠI TÀU LƯỢN SIÊU TỐC.

Đinh Nhị Cẩu ngồi trong xe hút thuốc buồn bực, nhìn phía trước hàng đàn xe kéo dài không nhúc nhích, bất đắc dĩ chán nãn đến cực điểm, sớm biết như vậy như vậy thì tại khách sạn ngủ thêm một hồi nữa , đợi đến buổi tối đi cũng không muộn, đúng lúc này cửa sổ xe bị người gõ , hắn quay đầu nhìn lại , thì ra là Miêu Miêu , vì vậy hắn hạ xuống cửa sổ xe.

– Miêu Miêu , sao cháu lại ở chỗ này?

– Chú….cháu vào xe được không?

Miêu Miêu miệng hỏi, tay thì đã kéo ra cửa ngồi phía sau, chui vào , xa xa Phó Phẩm Ngàn nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, cô tưởng rằng Miêu Miêu chỉ là chạy đến chào hỏi Đinh Nhị Cẩu , không nghĩ tới con bé chết tiệt này lại chui vào xe của người ta, Miêu Miêu thật sự là càng ngày càng làm càn, nhưng vừa vặn mắng thầm con gái xong , cô chợt nhớ đến một chuyện thì thấy ngượng ngùng, thì ra là trên người Phó Phẩm Ngàn đang mặc cái áo khoác ngoài của Đinh Nhị Cẩu , mấy năm vừa qua , chính cô cũng không có mua thêm qua một bộ quần áo mới , tất cả tiền có được đều chữa bệnh cho chồng, rồi sau khi chồng mất đi lại lưu lại một khoản nợ , tât cả đều phải dựa tiền lương hàng tháng của Phó Phẩm Ngàn từ từ trả nợ, làm gì mà còn tiền mua sắm quần áo , nhớ lại ngày đó về đến nhà trông thấy cái áo khoác mới này, cô đã hung hăng mắng cho Miêu Miêu một trận, hôm nay ra ngoài dạo phố tình cờ cô lại khoác vào.
– Chú Đinh , cháu đang đi dạo phố , trông thấy xe của chú ở chỗ này, cháu liền chạy tới chào chú đây này.

– Cái con bé này , lại đi chơi cùng bạn học à, mẹ cháu có biết không vậy?

– Chú Đinh, lần này cháu cùng mẹ đi ra ngoài dạo chới, kia kìa mẹ cháu đang đứng ở đàng đó đợi đấy.

Miêu Miêu đưa tay chỉ về hướng Phó Phẩm Ngàn đang đứng.

Đinh Nhị Cẩu nhìn theo ngón tay Miêu Miêu chỉ, thì thấy Phó Phẩm Ngàn đứng tại ven đường đường cái, cô mặc cái quần tây dài màu xám lông chuột, trên chân là một đôi giày cao gót, mặc dù là đồ không có mới, nhưng vóc người tỏa sáng lung linh, Đinh Nhị Cẩu thấy được cái áo khoác ngoài màu đỏ ngày đó chính mình bỏ tiền ra mua khi Miêu Miêu lựa chọn, có một sợi dây thắt lưng vừa đúng đem cái eo nhỏ nhắn của Phó Phẩm Ngàn thắt lại nhẹ nhàng .
Hai tay Phó Phẩm Ngàn cắm vào túi áo khoác ngoài màu đỏ, trên cổ còn thắt lên một khăn lụa màu xanh lá, cả người nhìn về phía trên với phong thái rất là ưu nhã, cô giống như một đóa hoa hồng đỏ trong gió xuân giữa đám đông đang hỗn loạn vì bị tắc đường…

Đinh Nhị Cẩu đưa tay quơ quơ, tỏ ý chào hỏi , Phó Phẩm Ngàn gật đầu ra hiệu là đã thấy .

Mỗi lần nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, Phó Phẩm Ngàn lại có cảm giác khác thường, cô nhớ lại lại hoàn cảnh lúc ban đầu quen biết với hắn , trong lòng không khỏi bùi ngùi, vốn cho là từ ngày chồng mình qua đời , chuyện với hắn xem như là trôi qua đi chắc khó gặp lại , nhưng không ngờ tới, thành phố Bạch rộng như thế này mà lại nhỏ bé, vào cái ngày con gái mình lại dẫn người đàn ông này tới trong nhà, hắn quan tâm mua đầy đủ đồ tết, thậm chí cần thận trong các món đồ tết ở bên trong còn cả một bao tăm xỉa răng.
Cho nên giờ nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, tâm tình của Phó Phẩm Ngàn càng thêm phức tạp , rất rõ ràng người đàn ông trẻ tuổi này không phải là đối tượng lý tưởng để mình bước thêm một bước, nhưng trong nội tâm cô vẫn đang có một loại cảm giác ái ngại vì là hắn là người duy nhất hiện nay đối xử với cô tử tế như thế, cô cân nhắc kỹ càng mọi chuyện, trong lòng của cô dần dần có một loại khát vọng , loại khát vọng này là hình như ỷ lại vào hắn thì phải.

Do Miêu Miêu vẫn còn ở trong xe chưa có xuống, cho nên Phó Phẩm Ngàn cũng không tiện để lại cô bé một mình mà về nhà, vì vậy vẫn nhấp nhỏm đứng tại trên đường phố chờ chiếc xe Đinh Nhị Cẩu xông ra thoát khỏi trùng vây, sau khi nỗ lực hơn một giờ sau, cuối cùng xe của Đinh Nhị Cẩu lấn lên vĩa hè chạy thoát ra ngoài .
– Cô giáo Phó, nhanh lên xe, chỗ này không cho đỗ xe.

Đinh Nhị Cẩu chạy xe đến bên cạnh Phó Phẩm Ngàn hô to , Phó Phẩm Ngàn trong giây phút này cũng không có phản đối, mới vừa rồi cô còn muốn gọi Miêu Miêu xuống xe, mà lúc này chính mình rõ ràng lại leo lên xe của hắn.

– Cô giáo Phó, cứ nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ chị muốn đi nơi nào , em đưa chị đi.

Đinh Nhị Cẩu nói ra như là muốn giúp đỡ, Phó Phẩm Ngàn không khỏi cười khổ , nghĩ thầm “..nếu không phải chờ cậu , chúng ta đã về nhà từ sớm rồi….”

– Đúng rồi đi chơi đi, chú Đinh à, mẹ cháu trong nội tâm cũng chỉ biết đến học sinh thôi , quanh năm suốt tháng đều không để ý đến cháu , mãi cho đến Tết mới dẫn cháu đi ra ngoài chơi.

Miêu Miêu vọt miệng giành trả lời trước.

– Cái con bé chết tiệt kia , mẹ lúc nào thì không để ý đến con , chỉ biết nói bậy bạ không à.
– Sợ cái gì, Chú Đinh cũng không phải là người ngoài, có phải không chú?

Miêu Miêu hướng phía trước le lưỡi, hỏi Đinh Nhị Cẩu.

– Hì..đúng rồi, các người định đi nơi nào ?

– Không cần, đến phía trước cho chúng tôi xuống là được, tôi chỉ mua thêm ít đồ rồi về.

Phó Phẩm Ngàn bình tĩnh nói .

– Con không chịu, con muốn đi chơi công viên chơi trò chơi, mẹ hứa rồi mà.

Miêu Miêu ở một bên năn nỉ nói .

– Con bé này , không nên được voi đòi tiên a, mẹ lúc nào nói dẫn co đi chơi trò chơi, không nên nháo nhào nữa , chúng ta về nhà.

Phó Phẩm Ngàn thấy còn mình còn đòi đi chơi nữa, nên có chút bực bội .

– Được rôi.. thôi thì thế này, nếu chị có chuyện thì đi giải quyết trước đi, em mang Miêu Miêu đi chơi, đừng có lo lắng gì cả , em cũng sẽ không có bắt cóc Miêu Miêu đâu.
Đinh Nhị Cẩu cũng không nhẫn tâm vào ngày tết mà để cho mẹ con Phó Phẩm Ngàn bất hòa, hơn nữa con bé này nếu như đã nhận được cam kết điều gì mà không thực hiện lời hứa , rất có thể sẽ sinh ra tâm lý nghịch phản.

– Được đấy vậy con đi chơi với chú Đinh, mẹ đi về trước đi.

Miêu Miêu lập tức hưởng ứng nói .

– Không được, mới đầu năm, chú Đinh của con rất bận rộn còn phải đi chúc tết , lúc khác mẹ cùng con đi được không?

Phó Phẩm Ngàn vẫn không muốn Miêu Miêu đi , không phải là cô không muốn mang Miêu Miêu đi chơi trò chơi, mà là do lúc đi ra bên ngoài, trong người căn bản không có tiền đủ , đi chơi công viên một tấm vé vào cửa mất hết 50 đồng, vào trong thì còn phải chơi các loại trò chơi, cái gì xe cáp treo các loại…v..v.. lại tốn thêm không ít tiền , cứ tính toán đơn giản, coi như là hai người, không có dưới 200 đồng là chịu thua , sô tiền này đủ cho hai người một tháng cơm nước và thức ăn, Phó Phẩm Ngàn có cái khó của mình cho nên kiên trì không đi .
Mắt thấy hai mẹ con muốn cãi vả, Đinh Nhị Cẩu Bất lại cười khổ , vì cái gì mà những chuyện như vậy luôn làm cho mình gặp gỡ, đặc biệt là chuyện của mình và cô giáo Phó Phẩm Ngàn này, mỗi lần gặp gỡ cô , hình như là chỉ chuyên giải quyết các dạng vấn đề về gia đình của cô ấy, xem ra mình cùng Phó Phẩm Ngàn thật là có duyên nợ a.

– Cô giáo Phó à, dù sao hiện tại chị cũng không có bận việc gì, chi bằng chúng ta cùng đi , em mời hai mẹ con chị, làm việc suốt cả một năm rồi, chị công tác trong ngành giáo dục cũng là rất vất vả , quanh năm suốt tháng không thể nghỉ ngơi, hôm nay tạm thời buông lỏng, đi chơi cùng với Miêu Miêu nhé.

Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa thành khẩn nói , Miêu Miêu sắc mặt vui mừng nhìn lấy Phó Phẩm Ngàn, trong ánh mắt tràn đầy sự cầu xin, Phó Phẩm Ngàn thấy vậy trong lòng mềm nhũn, im lặng không nói gì .
– Vậy thì tốt, chúng ta đi ngay đến công viên chơi .

Trong công viên người đông tấp nập, phi thường náo nhiệt, Miêu Miêu chạy trước chui tới chui lui, cô bé rất là cao hứng chỗ nào cũng nhòm ngó chỉ trỏ , theo sau là Đinh Nhị Cẩu cùng Phó Phẩm Ngàn sóng vai đi trong đám người, thỉnh thoảng bị chen lấn đụng vào nhau, có đôi khi Đinh Nhị Cẩu thấy có người chen lấn xông vào, hắn nhẹ nhàng nắm bả vai Phó Phẩm Ngàn tránh đi những người kia.

Đối với cử chỉ ân cần săn sóc của Đinh Nhị Cẩu , làm cho Phó Phẩm Ngàn nhịn không được chợt nhớ đến chồng của mình, nhưng bây giờ người ấy đang ở tận nơi đâu, lên trên trời rồi sao? Phó Phẩm Ngàn chạnh lòng không khỏi thầm than, cô ngước nhìn bầu trời như muốn tìm kiếm lại hình ảnh của người chồng , đúng lúc này lại có một đám người chen tới, Đinh Nhị Cẩu muốn kéo cô tránh qua một bên , nhưng nhìn thấy ánh mắt Phó Phẩm Ngàn như là thất thần suy nghĩ về điều gì đó, nên hắn lúng túng không biết mình giờ phải làm sao….
– Cô giáo Phó, cô làm sao vậy?

Đinh Nhị Cẩu đương nhiên không biết Phó Phẩm Ngàn hiện tại đang suy nghĩ về điều gì .

– Ơ..ơ.. không có việc gì…

– Chú Đinh, mẹ… chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc đi, ở bên kia kìa, chơi cho biết nha.

Đúng lúc này Miêu Miêu không biết từ chỗ nào chui ra nắm tay hai người.

– Được rồi chú cùng cháu chơi.

Đinh Nhị Cẩu lúc này đã có dáng dấp như là một người chú thật sự rồi, nhưng trên thực tế hắn so với Miêu Miêu chỉ lớn hơn chừng 6, 7 tuổi mà thôi, tuy rằng trên giấy tờ của hắn chứng nhận là 23 tuổi , còn tuổi thật đến bây giờ cũng vừa mới vừa tầm 20 tuổi mà thôi, nhưng là do kinh nghiệm phức tạp ngoài xã hội hòa lẫn ganh đua trong chốn quan trường khiến cho hắn thoạt nhìn giống như là một người đàn ông lão luyện, do chênh lệch không quá nhiều tuổi với Miêu Miêu, nên trong mắt cô bé, hắn rất thu hút hấp dẫn đối với cô bé mất đi tình thương của người cha.
– Vậy cậu chơi cùng với Miêu Miêu, tôi không có chơi đâu.

Phó Phẩm Ngàn nói với Đinh Nhị Cẩu.

– Mẹ cũng chơi đi, con biết mẹ cũng chưa có từng ngồi tàu lượn siêu tốc, bạn học con cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất đã , chơi với con đi mẹ…

Miêu Miêu nhất quyết không buông tha Phó Phẩm Ngàn cứ lôi kéo vạt áo của cô đi về phía trò chơi tàu lượn siêu tốc, lúc này thì Đinh Nhị Cẩu đi trước để mua vé rồi.