Đinh Nhị Cẩu tự cho là làm lén lút không ai hay biết, nhưng hắn lại không để ý đến chỉ số thông minh của các thiếu niên bây giờ khác trước, ngay lúc hắn và Phó Phẩm Ngàn ở trong phòng bếp hừng hực khí thế, một bóng dáng nhỏ bé chậm chạp tới gần cửa phòng bếp, không hề có một tiếng động, bởi vì Miêu Miêu không có đi dép.
Vừa rồi sau khi tất cả vào trong nhà , Miêu Miêu về ngay gian phòng của mình thay bộ quần áo ra choàng cái váy mặc ở nhà vào, cô định đi ra phụ giúp mẹ mình, nhưng khi cô gái nhỏ vừa ra phòng phòng mình , phát hiện trong phòng khách không có người, còn cửa phòng bếp thì đóng lại, cô gái nhỏ nghi ngờ muốn đi qua nhà bếp nhìn một chút, nhưng lại sợ mình gây nên tiếng động, vì vậy lui trở về gian phòng của mình bỏ dép ra, nhưng khi chân vừa chạm đất, Miêu Miêu cảm giác sàn nhà khá lạnh, vì vậy lại lấy ra một đôi bít tất mang vào , lúc này mới lặng lẽ đến bên ngoài cửa phòng bếp. Ngay trong giây phút này này đúng lúc Phó Phẩm Ngàn đang cùng với Đinh Nhị Cẩu hôn môi, nhìn qua khe cửa hở Miêu Miêu đã biết rõ bên trong đang làm gì đó, lập tức liền mắc cở đỏ bừng mặt, vì đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đang ôm người đàn bà trực tiếp sống động như vậy….
Thời gian dần trôi qua, cô gái nhỏ tựa hồ cũng cảm nhận được cái miệng của Đinh Nhị Cẩu cùng đôi bàn tay hắn đang sờ soạng trên thân thể của mẹ mình cũng tựa như đang rờ rẩm trên thân thể non nớt chính mình cùng lúc từ sâu trong thân thể mang đến một cái chủng loại ngọt ngào suиɠ sướиɠ khó tả..
– Hừ..
Miêu Miêu từ cổ họng rên thật nhỏ một tiếng, bàn tay nhỏ bé đã tự động bắc chước bàn tay của Đinh Nhị Cẩu đè xuống bên trên xương mu của mình, động tác rất là lề mề vụng về, chưa từng được hưởng thụ qua kɦoáı ƈảʍ đánh úp lại, đôi mắt Miêu Miêu như phủ lấy một làn hơi nước mờ sương, phối hợp với một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn đọng nét vô tư dần dần rõ ràng đỏ ửng lên, Miêu Miêu tựa hồ vẫn chưa có chịu nỗi cảm nhận qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, giống như là thoải mái, vừa giống như là thật khó chịu… Thân thể nho nhỏ có chút run lẩy bẩy, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên đặt ở vị trí nào trên cái âm hộ mình cho tốt, Miêu Miêu có chút khẩn trương và từ từ thì bắt đầu từ bên trên cái khe thịt nhỏ bóng loáng tự vuốt ve, tuy cái âm hộ vẫn còn chưa đến thời kỳ phát dục, nhưng cô gái nhỏ có thể cảm giác được từ trong cái khe hở hồng nhạt của mình có chút có chút ẩm ướt trơn nhớt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve có chút hãm sâu đi vào dọc cái khe thịt nhỏ, sờ soạng một lúc lâu, khu vực mẫn cảm của Miêu Miêu thời gian dần trôi qua cũng đã bắt đầu ướŧ áŧ có từng chút một dịch nhờn đặc dính….
Không nghĩ tới thân thể Miêu Miêu còn chưa phát dục thì đã nhạy cảm như vậy, với cái cửa miệng huyệŧ nhỏ hẹp, hiện giờ dung nạp một ngón tay cũng còn khó khắn, ngón tay Miêu Miêu căn bản chen vào không lọt, đang trong cơn kɦoáı ƈảʍ thình lình bị xóc nảy đâm vào hơi nhói một cái, đau đến mức cô gái nhỏ muốn la lên, sực tỉnh Miêu Miêu lập tức vội vàng trở lại đứng ngay cửa phòng của mình lớn tiếng nói vọng vào: – Mẹ ơi , Chú Đinh …đang ở đâu vậy , làm sủi cảo xong chưa?
Tiếng kêu gào này của Miêu Miêu như là sấm sét nổi giữa trời quang, làm Đinh Nhị Cẩu cùng Phó Phẩm Ngàn đang triền miên hư ảo bị đánh cho nát bấy tan tành .
– Mau buông tôi ra , nó sắp tới rồi , mau nhanh buông ra.
– Đồng ý với em , nếu đồng ý…em sẽ buông chị ra, bằng không cứ như vậy một mực ôm chị , em không có sợ Miêu Miêu thấy đâu..
Rồi ngay lập tức Đinh Nhị Cẩu nói to để cho Miêu Miêu nghe biết:
– Chúng ta ở trong nhà bếp, đang làm sủi cảo cho cháu đây, cháu cứ chơi một mình đi, lát nữa là có ăn ngay…
Mới đầu Miêu Miêu cứ tưởng rằng là mẹ mình sẽ lên tiếng với mình , không nghĩ tới lại là Đinh Nhị Cẩu trả lời, cái chú Đinh này lá gan không nhỏ à nha.
– Cháu có thể đi vào được không?
Miêu Miêu cười tầm đứng ngay tại cửa phòng mình nói lớn . – Được..cháu cứ vào đây đi.
Đinh Nhị Cẩu vừa trả lời Miêu Miêu , một bên vừa ôm lầy thân thể Phó Phẩm Ngàn chặc hơn, trong khi Phó Phẩm Ngàn lo sợ phảng phất như muốn chết , cô đem hết sức lực toàn thân giãy giụa, cô không dám tưởng tượng ra nếu như bị con gái của mình chứng kiến mình ở trong phòng bếp bị một người đàn ông khác ngoài cha của cô gái nhỏ ôm sẽ cho ra kết quả như thế nào nữa .
Tất cả giãy giụa đều là phí công, Đinh Nhị Cẩu là một người đàn ông , sức lực so với Phó Phẩm Ngàn mạnh hơn rất nhiều, hiện giờ cô đang mang một loại tâm tình tuyệt vọng lan tràn ra từ trong đầu, cuối cùng cô cũng buông tha thân mình không giãy giụa nữa , nhưng nước mắt của cô lại tuôn trào đẩm nước, mặc kệ người phương nào cũng không thể ngăn cản lại được . Lúc này , Đinh Nhị Cẩu mới là luống cuống, vội vàng buông lỏng Phó Phẩm Ngàn ra, giờ đây Phó Phẩm Ngàn giống như là một cô gái nhỏ bị oan khuất ngồi trên mặt đất , ngồi tựa bên tủ chén, hai tay ôm đầu gối, đem mặt chôn vùi nơi chính giữa gối, khóc nức nở .
Miêu Miêu chỉ là hù dọa cho có, cũng không có tiến đến nhà bếp, Đinh Nhị Cẩu giờ thì ngồi chồm hổm trên mặt đất , một tay vuốt ve mái tóc Phó Phẩm Ngàn , một bên nhỏ giọng nói chuyện năn nỉ cô.
– Xin lỗi cô giáo Phó, là lỗi của em, đúng ra em không nên ép buộc chị , nhưng em thật sự thích chị , từ cái đêm lần đầu tiên nhìn thấy chị , em đã thích chị rồi, em là người thương hương tiếc ngọc, cho nên không chịu nổi người đàn bà của mình thích chịu khổ , cho nên em muốn giúp chị , không bao giờ nữa để cho chị bị ủy khuất, em cũng biết chị vẫn còn yêu chồng mình , không có sao hết, em vẫn có thể đợi được, lần cuối cùng cho em nói thêm một câu , chuyện ngày hôm nay , cho em xin lỗi, xin gặp lại sau , em đi về đây. Đinh Nhị Cẩu lời nói rất thành tâm thành ý , Phó Phẩm Ngàn cũng không phải là một người đàn bà ngu ngốc không biết gì, cô có thể dùng vì chồng mình mà bán đứng thân thể của mình , đủ thấy tình yêu cô dành cho người chồng sâu đậm cỡ nào mà không phải là vì tính dục, hiện giờ cô vẫn không có một cái lý do nào có thể lý giải cảm tình mình đối với người chồng đã mất, chỉ tại vì Đinh Nhị Cẩu không biết xấu hổ mặt dày mày dạn dây dưa, rốt cục tại đêm nay cô phát hiện ra bản thân mình cũng không phải là kiên cường như vậy…
Từ khi chồng mình nhiễm bệnh cho đến lúc mất , Phó Phẩm Ngàn hầu như đã quên chính mình vẫn còn bản năng tính dục của một người đàn bà đang vào độ tuổi chín muồi hừng hực tràn đầy khát khao, trong đêm nay loại cảm giác này lại trở lại, cho nên lúc Đinh Nhị Cẩu đứng lên muốn rời khỏi nơi này, cô ngẩng đầu , duỗi ra một tay, nhẹ nhàng ngăn cản lại bước chân Đinh Nhị Cẩu sắp sửa ra đi . Đinh Nhị Cẩu không nhúc nhích , mặt vẫn hướng về phía trước, Phó Phẩm Ngàn từ phía sau lưng hắn nên nhìn không thấy khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu, nếu như cô nhìn thấy qua thì nhất định sẽ có biết mình vừa bị mắc lừa hắn, bởi vì trên mặt của hắn đang hiện lên một loại cảm giác vui thích khi biết mình sắp sửa đắc thủ.
Đinh Nhị Cẩu dừng lại bước chân của mình , lại một lần nữa ngồi chồm hổm xuống, nhìn xem trên mặt đang đẩm đầy nước mắt của Phó Phẩm Ngàn , lúc này cô không có giống như là một người đàn bà 35 tuổi nữa , mà chỉ là một cô gái đang hi vọng đạt được một sự cam kết rỏ ràng .
Đinh Nhị Cẩu nhấc tay lên thề, giống như là hắn sắp sửa nhậm chức tổng thống vậy . – Làm sao mà tin được?
Phó Phẩm Ngàn dù sao cũng là một người đàn bà từng trãi , mới vừa rồi chẳng qua là sự xúc động nhất thời, hiện tại cô đã bình tỉnh trở lại như trước đây.
– Dù chị có tin hay không, em nói đều là thật , nếu em không thích, không muốn lấy được lòng của chị , hà cớ gì đêm hôm đó không chiếm đoạt thân xác chị cho xong, chứ việc gì mà em cứ lại lặp đi lặp lại nhiều lần phải giúp chị như thế này. . .
– Thì ra cậu làm những điều này là vì có mục đích sao?
Phó Phẩm Ngàn giận dỗi giơ tay lên làm bộ muốn đánh hắn.
Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này biểu hiện rất đàn ông, hắn biết rõ tình cảnh hiện nay đối với tình cảm của Phó Phẩm Ngàn là một chân đã bước vào trong rồi, vì vậy hắn mở to hai mắt , đem mặt của mình đưa đến trước bàn tay Phó Phẩm Ngàn, ý rất rõ ràng , chỉ cần Phó Phẩm Ngàn muốn có thể cứ đánh hắn, nhưng hắn thừa biết chắc chắc Phó Phẩm Ngàn sẽ không bao giờ làm điều như vậy . – Đúng vậy , những chuyện em làm là có mục đích , mục đích của em là thông qua việc trợ giúp chị, để cho chị cảm nhận được là em yêu chị, đồng thời để cho chị hiểu rằng trên cái thế giới này, vẫn còn có một người rất thích chị , hắn ta cũng biết chị rất cô đơn, hắn muốn tạo cho chị thấy rằng lúc chị nguy nan cơ khổ không nơi nương tựa hắn sẽ luôn sát cánh kề cận bên chị sẽ chia.
Đinh Nhị Cẩu lời nói rất chân tình .
– Ưʍ..à…cậu nói hay vậy, đáng lẽ ra phải làm giáo viên dạy văn mới đúng chứ?
Phó Phẩm Ngàn nhịn không được hỏi hắn.
– Thật ra là tất cả mọi người đều giống nhau trong công việc, cũng là vì mưu sinh kiếm sống , nhưng cách em mưu sinh khác chị là vì muốn tránh thoát cái cảm giác mỗi tháng phải thiếu trước hụt để còn có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu, chị hiểu ý của em không? Đinh Nhị Cẩu vươn tay , đem những sợi tóc mây có chút bay tóc tán loạn của Phó Phẩm Ngàn vuốt gọn lên bên tai của cô, động tác này tự nhiên nhưng lưu loát, không có một chút gì là làm ra vẻ, hoàn toàn như là một sự thân mật quen biết với nhau từ nhiều năm vậy .