Vừa rạng sáng ngày hôm sau , Đinh Nhị Cẩu ngồi chờ ngoài phòng làm việc của mình , bởi vì tối hôm qua Tạ Phương Quỳnh ngủ ở bên trong gian phòng ngủ của phòng làm việc Trọng Hải, mà nhiệm vụ của hắn ngày hôm nay là cùng phu nhân chủ tịch huyện khắp nơi đi dạo, trước khi vào ủy ban, hắn đã kiểm tra xong lại chiếc xe hơi của mình mặc dù hiện tại là còn chưa biết đi đến nơi nào, bởi vì chiếc xe BMW thể thao của Tạ Phương Quỳnh hiển nhiên là không thích hợp chạy trên đường xá của huyện Hải Dương.
Chén nước còn chưa có uống xong, Tạ Phương Quỳnh đã xuất hiện ở trước phòng làm việc Đinh Nhị Cẩu, đi phía sau là Trọng Hải, mỹ phụ Tạ Phương Quỳnh hôm nay mặc cái áo ngắn tay màu trắng nhạt, làm làn da tuyết trắng nổi bật lên càng thêm hoàn mỹ, đôi bầu vú to căng phồng cao vút, quần dài màu nâu chật căng bao vây cặp đùi ngọc mượt mà, thể hiện ra hết dáng người lồi lõm, đẫy đà gợi cảm, mày liễu mắt phượng, mặt phấn hàm xuân, toàn thân tràn đầy thành thục mê người mỹ phụ phong vận, vai mang một cái ba lô, điều kỳ quái nhất là trong tay của cô rõ ràng còn cầm theo một cây gậy đi núi . – Chị dâu , chị muốn đi nơi nào vậy?
Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc hỏi, bộ trang phục này hoàn toàn chính là muốn đi lên núi, nhưng ở huyện Hải Dương này, chung quanh cũng không có ngọn núi nào nổi danh đáng mà du ngoạn.
– Bộ không phải là huyện Hải Dương khắp nơi đều là rừng núi ? Chị muốn tìm một ngọn núi nào đó leo lên chơi, đã lâu rồi không có rèn luyện thân thể, như thế nào , có được không vậy?
Tạ Phương Quỳnh vừa nói vừa hướng phía cửa đi ra.
Đinh Nhị Cẩu không thể nào đoán ra đây là tình huống gì, vội vàng nhìn về phía Trọng Hải đang ở phía sau, ông ta không nói gì thêm , nhìn bóng lưng Tạ Phương Quỳng rồi khoát tay, ý kia là hắn cứ theo ý cô ấy mà làm thôi, đối với bộ dáng gấp gáp lo lắng của Đinh Nhị Cẩu cũng không thèm có để ý đến .
– Lãnh đạo, sao bây giờ đây, em dẫn chị dâu đi chỗ nào vậy? – Cậu cứ tự mình xử lý đi. À…đúng rồi , cậu có thể dẫn chị đi đến thị trấn Lâm Sơn Trấn nhìn xem , đó là là địa bàn của cậu mà, nhờ người dân nào sống gần núi làm cho vài món ăn dân dã của địa phương đãi chị là được , đoán chừng sau một ngày trở về , chị nếm qua sự vất vả là chừa ngay đó mà.
Trọng Hải nhăn nhó nói.
– Thế nhưng… vạn nhất chị dâu thích thú không muốn về , trong ngày không trở lại thì làm sao bây giờ, em phải tính sao?
– Tôi đã đã nói rồi mà , cậu tự xử lý , tìm một chỗ ở lại là được , dùng thân phận của cậu bây giờ, có lo gì mà không tìm được một chỗ ở tạm qua đêm? Không nói nhiều nữa, tôi còn có việc , có gì cậu cứ mở điện thoại di động, nếu có việc cần tìm cậu tôi sẽ gọi, đừng để tôi không tìm gặp được cậu là được. Trọng Hải nói xong lời xem như đã chốt lại câu chuyện này, Đinh Nhị Cẩu cũng không tiện hỏi lại cái gì , vội vàng đi xuống lầu .
Tạ Phương Quỳnh mang theo một đôi sandal gọn gàng, lúc này đang đứng trước cổng lớn chờ Đinh Nhị Cẩu.
– Chị dâu , xin lỗi để cho chị chờ , tại em đang xin chỉ thị lãnh đạo.
– Tốt rồi , chúng ta lên xe , đây là xe của ủy ban sao?
Tạ Phương Quỳnh khuôn mặt bình thản hỏi, không nhận ra là cô đang biểu lộ buồn hay vui , Đinh Nhị Cẩu có chút không hiểu rõ .
– Dạ, xe này là của em, tình hình giao thông ở đây đều là đường núi, không có thích hợp chạy xe của chị , chị dâu chịu khó đi chiếc xe này vậy nhé.
Đinh Nhị Cẩu tuân theo ý muốn của Trọng Hải, trên đường nhắm ngay hướng thị trấn Lâm Sơn Trấn chạy tới , cũng may sau khi lên xe, Tạ Phương Quỳnh sau khi an vị ngồi ở đằng sau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói gì , nhưng chính điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu thấp thỏm trong lòng không yên, không biết hai người này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, làm thư ký thật sự là phài chịu đủ thứ trách nhiệm đổ lên đầu, đến ngay vợ của lãnh đạo đi du ngoạn cũng phải tiếp đãi , chuyện này nếu người ngoài nghe biết thì cho là rất hứng thú, nhưng lúc này rơi xuống trên đầu Đinh Nhị Cẩu , là như là đứng trên đống lửa, không có một chút cảm giác hưng phấn gì cả . – Tiểu Đinh , em có tiền nhiều không?
Khi xe sắp đến thị trấn Sơn Trấn, Tạ Phương Quỳnh ngồi ở đằng sau đột nhiên ở mắt ra nói chuyện.
– Tiền? Chị dâu muốn mua gì, để em mua giúp chị.
Đinh Nhị Cẩu cho rằng Tạ Phương Quỳnh lúc đi, quên mang theo bóp tiền vì vậy trả lời .
– Chị không phải là ý đó, mà hỏi em có tiền nhiều không?
Tạ Phương Quỳnh ngồi thẳng lưng dậy, đôi tay vịn lấy mặt sau cái ghế tài xế của Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Đinh Nhị Cẩu nội tâm cả kinh , Tạ Phương Quỳnh đây là ý gì, mình có tiền hay không mắc mớ gì tới cô, nhưng câu hỏi này lại không thể không trả lời, nhưng câu nói không chắc lắm , bởi vì hắn không biết ý đồ của đối phương là cái gì?
– Chị dâu , chị thử nghĩ xem , em chỉ là một công chức nhỏ, thì đồng lương đâu có bao nhiêu… – Vậy em có muốn được thêm tiền không ? Rất nhiều tiền, chị sẽ cho em.
Lời nói Tạ Phương Quỳnh rất dứt khoát , thoạt nhìn không hề giống như là đang nói chuyện đùa .
– Chị dâu , em không rõ ý của chị lắm , em mặc dù tiền có ít , nhưng cũng còn có đủ để xài.
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói , ý hắn rất rõ ràng , tiền của cô cũng không phải là tự nhiên đưa cho không, cho nên đối với đề tài này , hắn không có một chút nào muốn tiến hành tiếp ý tứ .
– Đừng vội từ chối , em không muốn biết là bao nhiêu tiền ư?
Tạ Phương Quỳnh nhìn Đinh Nhị Cẩu , giống như là lời nói như vậy thì sẽ đánh động đến lòng tham của Đinh Nhị Cẩu, cùng với khuôn mặt ngạo nghễ khiến cho hắn lại có cảm giác hơi khó chịu .
Đinh Nhị Cẩu không nói gì , im lặng nhìn Tạ Phương Quỳnh qua kính chiếu hậu thoáng qua, ý kia chính là chị cứ nói nghe thử xem. Tạ Phương Quỳnh rất hài lòng với biểu lộ của Đinh Nhị Cẩu :
– Tiểu Đinh, thật ra là chuyện này đối với em dễ dàng như là ăn sáng, không cần em phải làm chuyện gì to tát , chỉ cần em mỗi ngày ghi chép rồi báo qua email cho chị biết về những tình huống trong sinh hoạt của Trọng Hải mà em biết được, chị quanh năm không ở bên cạnh Trọng Hải, e rằng sẽ có người lợi dụng tình hình mà đến với anh ấy, em chắc cũng biết , Trọng Hải là trọng điểm được họ Trọng bồi dưỡng thành người nối nghiệp, nếu vì người đàn bà khác mà té ngã , em nói đây là chị giúp hay là hại anh ấy ? Trọng Hải là chồng chị , chị sẽ làm bất cứ điều gì vì anh ấy, em có hiểu ý của chị không?
Tạ Phương Quỳnh lời nói rất thấm thía làm động lòng người , sau khi nghe xong, có thể thấy đây thật là một người đàn bà tốt , nhưng nếu tinh tế phân biệt rạch ròi , đây không phải là chuyện biến Đinh Nhị Cẩu trở thành kẻ phản đồ sao? – Chị dâu , từ ngày em bắt đầu biết chủ tịch Trọng, chưa từng gặp qua chủ tịch Trọng và người phụ nữ nào qua lại ngoài chuyện công tác, về điểm này chị hãy yên tâm , chủ tịch Trọng không phải cái loại lãnh đạo làm bừa đâu, em cam đoan với chị, những lời này đều là nói thật.
Đinh Nhị Cẩu giờ tay lên như là một lời thề son sắt vậy.
– Hiện tại chị tin tưởng em nói là sự thật , nhưng về sau này thì sao? Có tới 95% quan lớn đều có liên quan tới bóng dáng của phụ nữ, chỉ sợ rằng đến lúc đó sẽ không còn kịp nữa, đàn bà bây giờ, nếu đến lúc không hài lòng sẽ dẫn tới việc tố cáo hoặc ép buộc, nếu việc xảy ra thì nên kết thúc như thế nào, thứ nhất là từ chức không làm nữa , thứ hai là là cùng chị ly hôn để tự do chung sống với người đàn bà kia , Tiểu Đinh, em là một thư ký , có thể nói sau này tiền đồ của em là gắn chặt ở trên người Trọng Hải , em có nghĩ đến điều đó chưa?