Hồng Tiểu Vũ mặc dù là người trong thành phố, nhưng vừa tốt nghiệp ra trường thì về vùng quê dạy học, lâu nay chưa từng gặp qua quan viên, cho nên khi đến trước phòng làm việc chủ tịch Trọng Hải, Hồng Tiểu Vũ rất e dè đứng khép nép ở một bên, nhìn xem dưới chân mình tấm thảm đỏ để trước cửa sạch sẽ, còn giày của mình thì dính đầy đất cát rất là phản cảm, nhưng phải chịu thôi, trấn An Sơn chính là như vậy, có một đoạn đường rất dài là đi bộ đấy.
– Cô giáo vào đi, chủ tịch huyện mời cô.
Sau một chút, Đinh Nhị Cẩu đi ra gọi Hồng Tiểu Vũ vào .
– Xin chào cô giáo Hồng, cô khỏe chứ? Tôi nghĩ sau Tết chắc cô sẽ không trở lại thôn chứ, không nhờ tới cô quay lại, Tiểu Đinh có nói , chẳng những chính mình cô trở lại, còn dụ được bạn trai cùng tới đây hả? Trọng Hải đứng lên, bước qua bàn làm việc, nắm tay Hồng Tiểu Vũ, rồi đưa cô qua ghế sa lon bàn tiếp khách, còn Đinh Nhị Cẩu thì châm cho cho Hồng Tiểu Vũ chén trà .
– Thưa chủ tịch, xin lỗi … lại mang thêm phiền toái cho chủ tịch rồi…À, lúc tôi lên huyện dân trong thôn có biếu cho chủ tịch một ít sản vật của thôn, đang để ở trước công bảo vệ, cũng không phải cái thứ gì đáng giá , mong chủ tịch nhận lấy ….
Trong cuộc trò chuyện, chứng kiến Trọng Hải bình dị gần gũi, không có chút nào kiểu cách của nhà quan, Hồng Tiểu Vũ buông lỏng tinh thần, đã trở lại phong thái đỉnh đạc của một cô giáo.
– Đồ vật tôi có thể nhận lấy, đợi cho Tiểu Đinh gởi lại cho cô giáo ít tiền, nhờ cô mang về cho các hương thân trong thôn, bọn họ trồng cây trái cũng không dễ dàng, tôi không thể nhận lấy mà không có gì đáp tạ. Trọng Hải nghiêm nghị không cho Hồng Tiểu Vũ có cơ hội từ chối nói ra .
Trọng Hải lại bàn về việc điều động bạn trai của Hồng Tiểu Vũ, chỉ có Đinh Nhị Cẩu là suốt buổi nói chuyện của hai người, hắn đứng ở bên cạnh nhìn xem, chính điều này làm cho Hồng Tiểu Vũ rất là áy náy, chính Đinh Nhị Cẩu cứ đứng như vậy, làm cho cô có cảm giác bị áp lực .
Không có qua 10 phút , Hồng Tiểu Vũ liền đứng dậy cáo từ, cô chịu không được chính mình ngồi , còn Đinh Nhị Cẩu giống như là một người hầu đứng ở một bên phục vụ, đó là tại cô không biết, đây là quy củ , một thư ký của lãnh đạo phải tuân theo quy củ.
– Tiểu Đinh , thay tôi đưa tiễn cô giáo Hồng, cậu lái xe chở cô giáo Hồng đi mua đồ văn phòng phẩm, rồi sau đó tiễn đưa đến bến xe nhé.
Trọng Hải dặn dò Đinh Nhị Cẩu kỷ lưỡng tuy rằng Hồng Tiểu Vũ chỉ mới là lần đầu tiên đến đây. – Thưa chủ tịch …thư ký Đinh không cần đâu, tự chính mình tôi có thể đi được rồi.
– Không có việc gì, cô giáo giúp chúng tôi mang một trọng trách dạy dỗ đối với mấy đứa bé học sinh như vậy, đây là điều chúng tôi phải làm đấy.
Trọng Hải vừa cười vừa nói .
Đinh Nhị Cẩu lấy xe, chở Hồng Tiểu Vũ hướng đến khu TTTM phía Bắc .. .
………………………………………………………………………………………..
Vụ án Cổ Thành Lượng bị thuốc pháo nổ tan xác mấy ngày gần đây cảnh sát điều tra đã thu hẹp lại khu vực, đã có tin tức cảnh sát tiếp cận đến nơi các mỏ than nhỏ, đứng đằng sau vụ án này này có một nhân vật mấu chốt, đó chính là Ngưu Nhị Đản, có một chủ mỏ than nhỏ tên gọi Ngưu Khương Sinh, người này cùng với Ngưu Nhị Đản là cùng thôn, nhưng cực ít người biết đằng sau Ngưu Khương Sinh còn có một Ngưu Nhị Đản . Những kẻ tạo nên vụ nổ này hoàn toàn là do một tay Ngưu Nhị Đản tìm người lo liệu, về chuyện này Ngưu Khương Sinh không biết, dựa theo lời Trịnh Tam Gia phân phó, hôm nay hắn tìm đến gặp hai người này, khuyên bảo nên rời khỏi huyện Hải Dương một thời gian, đợi sau cơn phong ba nguy hiểm đã qua thì mới quay về, sau khi vụ án phát sinh, Ngưu Nhị Đản sẽ đem hai tên này dấu ở khu trung tâm thương mại phía Bắc của huyện Hải Dương, tại đây rồng, cá hỗn tạp, mỗi ngày người lui tới rất nhiều, cho nên ở khu vực này, muốn tìm người cũng không dễ dàng, , cảnh sát sẽ không ngờ rằng 2 kẻ tham gia vụ án thuốc nổ chết người đang trốn ở ngay tại nơi sâm uất của khu trung tâm thương mại phía Bắc .
Chỉ cần đem hai thằng này dấu biệt, thì trâu Ngưu Nhị Đản sẽ an toàn, nếu như bọn chúng sa lưới, Ngưu Nhị Đản sẽ không thoát được tội , với lại đến lúc đó Trịnh Tam Gia cũng sẽ không buông tha cho hắn . Mã Minh , Trần Cương vốn là hai tên phụ trách về thuốc nổ để khai thác mỏ than của Ngưu Khương Sinh, làm việc tại mỏ than cuộc sống cũng nhàn hạ, tiền bạc rủng rỉnh, cho nên sinh tật có thói quen ham mê bài bạc cùng gái gú, vài ngày không sờ đến bộ bài, đôi tay liền ngứa , vài ngày không sờ đến bầu vú cũng ngứa ngáy tay chân.
Từ khi cho nổ tung thuốc nổ hại chết người , Ngưu Nhị Đản cho mỗi người bọn chúng 100,000 nguyên tiền, nhưng lại bị Ngưu Nhị Đản đem giấu trốn ở chỗ này , nói là vì tình thế nguy hiểm nên phải trốn tránh, đã lâu nằm im một chỗ cho nên sẵn trong tay có tiền, không được đi ra bên ngoài chơi bời thật sự là khó chịu ngứa ngáy.
Hôm nay, hai thằng này chán quá nên trong một tiệm cơm ở khu TTTM phía Bắc một mực uống rượu đến xế chiều, lúc này mới say loạng choạng rời khỏi cửa tiệm cơm, vào giờ này khu TTTM phía Bắc là giờ cao điểm rất đông người, người người nhốn nháo, Đinh Nhị Cẩu cùng Hồng Tiểu Vũ dừng xe ở bên ngoài , hai người đi thẳng đến một con đường thuộc khu vực bán văn phòng phẩm. Đinh Nhị Cẩu đi phía trước tách ra đám đông, Hồng Tiểu Vũ theo thật sát phía sau lưng, nhưng sức lực của một cô gái làm sao có thể chen lấn qua đám đông nỗi, chỉ trong chốc lát Hồng Tiểu Vũ đã tụt lại phía sau, càng ngày càng xa, đúng lúc này hai thằng Mã Minh , Trần Cương say khướt đang chen đẩy bên cạnh người Hồng Tiểu Vũ, do cô không cẩn thận đạp trúng chân của một thằng, thoáng cái Mã Minh kéo lại cánh tay Hồng Tiểu Vũ, chết sống không cho cô đi , Trần Cương thấy vậy liền táy máy tay chân với Hồng Tiểu Vũ.
Cô giáo trẻ trước giờ làm gì đã trải qua chuyện như vậy , lúc bắt đầu cô còn thành khẩn xin lỗi, nhưng hai thằng này không có ý bỏ qua, thời gian gần đây hai thằng không có dịp động đến đàn bà, vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Vũ thanh xuân tuổi trẻ xinh đẹp sáng ngời, ngay lập tức động sắc tâm, đi về phía trước tầm 20m là đến chổ bọn chúng ẩn thân rồi, trong chợ tuy nhiều người , nhưng Hồng Tiểu Vũ gặp phải tình huống thế này, cũng không có ai ra mặt khuyên can bọn chúng… Hoảng hốt Hồng Tiểu Vũ lớn tiếng hô:
– Thư ký Đinh… thư ký Đinh. . .
Đinh Nhị Cẩu loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì không thấy Hồng Tiểu Vũ, mà cách đó không xa, vây quanh một đám đông đang nhìn cái gì đó .
– Thả tôi ra , đồ lưu manh , van cầu các người, giúp tôi một chút.
Hồng Tiểu Vũ nhìn người chung quanh cầu cứu, nhưng chung quanh vây quanh đông đúc, vậy mà không có ai xuất thủ giúp cô , mặc kệ Hồng Tiểu Vũ đứng tại đó kêu khóc, ngay lúc này, Mã Minh, Trần Cương đã đem Hồng Tiểu Vũ dẫn tới cửa ra vào nơi mà bọn hắn ẩn thân, nếu như đem Hồng Tiểu Vũ kéo vào trong nhà, chỉ sợ Đinh Nhị Cẩu có tìm cũng không thấy cô .