Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 405: Là nhân bánh ngọt hay là cái bẩy?



CHƯƠNG 353: LÀ NHÂN BÁNH NGỌT HAY LÀ CÁI BẨY?

Vụ án Cổ Thành Lượng bị nổ tung được phát hiện ra là nhờ vào vô tình bắt được Trần Cương cùng Mã Minh qua vụ án do bọn chúng trêu ghẹo Hồng Tiểu Vũ bị Đinh Nhị Cẩu hạ gục tóm cổ giao cho cảnh sát, lúc này đội trưởng hình sự Miêu Chấn Đông đang điều phối lực lượng cảnh sát truy tìm vây bắt Ngưu Nhị Đản, suốt từ hôm qua đến hôm nay Miêu Chấn Đông không có chợp mắt được giây phút nào, lại nghe tin báo là Đinh Nhị Cẩu lại tìm tới đồn công an, Miêu Chấn Đông có chút thấy phiền toái , nhưng hắn lại không nổi giận, bởi vì vụ án Cổ Thành Lượng tan xác phát hiện nếu như không phải là do Đinh Nhị Cẩu báo án, thật sự là mãi đến giờ đúng là vẫn chưa tìm băt được kẻ phạm tội , cho nên từ nguyên nhân này mà nói, Đinh Nhị Cẩu là người có công lao rất lớn…..
………………………………………………………………………………………

– Đội trưởng Miêu , anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, cô giáo là khách của chủ tịch Huyện đấy, anh đừng có xem thường chuyện này.

– Thư ký Đinh, tôi làm sao có thể để như vậy chứ, cho dù là cô ấy không phải là khách của chủ tịch Trọng, chúng ta cũng đối xử như nhau đấy ! Tào Bạch Phượng, cô tới đây một chút, dẫn cô giáo Hồng đi qua văn phòng bên cạnh để lấy lời khai, tôi có việc cùng thư ký Đinh nói chuyện riêng.

Miêu Chấn Đông đưa cho Đinh Nhị Cẩu một điếu thuốc , sau đó để Tào Bạch Phượng đem Hồng Tiểu Vũ cùng đi ra ngoài .

– Tiểu Đinh , bất luận nói như thế nào đi nữa, tôi lúc trước đã nghi ngờ cậu dính líu trong vụ án Vương Đại Hổ, nhưng đó là do bàn chất của bản án đã nói lên sự tình, hai ta cũng không có gì ân oán cá nhân đúng không ? Lần này tôi thật sự là cám ơn cậu rất nhiều.
Sau khi thấy Tào Bạch Phượng đem Hồng Tiểu Vũ ra ngoài, Miêu Chấn Đông hướng về phía Đinh Nhị Cẩu trịnh trọng vươn tay nắm bắt rất chân thành, về chuyện tiến triển vụ án, vừa nhận được tin tức chính xác, hắn đã ngay lập tức thông qua Hồ Giai Giai báo lại cho chủ tịch Trọng Hải biết , còn Đinh Nhị Cẩu là thư ký Trọng Hải, đương nhiên là không có thể dấu diếm chuyện này với hắn được..

– Đội trưởng Miêu, đừng có khách sáo như vậy, anh khách sáo quá lại làm cho tôi sợ hãi trong lòng…

– Thật sự là tôi nói thật lòng đấy, cậu có biết ngày hôm qua cậu hạ được hai người kia là ai không?

Miêu Chấn Đông nhìn thẳng vào mặt Đinh Nhị Cẩu , nhìn xem ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu rồi nhấn mạnh từng câu nói:

– Hai thằng này là hung thủ đặt thuốc nổ làm chết cả nhà Cổ Thành Lượng đấy, hiện tại kẻ cầm đầu phía sau còn đang lùng bắt, đoán chừng cũng sắp có kết quả, cho nên tôi hôm nay phải cám ơn cậu, đợi vụ án này xong , tôi mời khách, cậu muốn thế nào thì tôi chiều thế đó.
– Há, tôi đâu có nói gì, còn anh muốn mời khách, nhất định phải mời khách thì nên đến thành phố Bạch Sơn đồng thời phải là nơi có gái đẹp đấy nhé.

Đinh Nhị Cẩu hiện tại học được câu « đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy » , Miêu Chấn Đông này đã biểu lộ cảm kích, như vậy thì chính mình biểu hiện hơi vô lại một chút , càng khiến cho người ta cảm thấy dễ tiếp cận hơn , cũng có thể xem như là thủ đoạn để kết giao.

– Ha ha .. nhìn không ra cậu cũng là một người có tính trăng hoa, dễ thôi , cái gì khác thì khó tìm, còn tìm các cô gái đẹp thì tôi có nắm một bó to, với lại cũng không dám đòi tiền tôi đâu , cậu cứ nói thích dạng gái như thế nào, tôi cho cậu hưởng thụ như thế đó.

Miêu Chấn Đông cũng không phải là con người khô khan chỉ biết vùi đầu vào các bản án, hắn cũng sẽ thích ngắm mông đít gái đẹp, đương nhiên chủ yếu là nhìn chằm chằm những cái mông đẹp muốn dựa dẩm nhờ vả hắn.
– Đùa thôi , chứ tôi sợ lây bệnh lắm…còn chuyện vụ án nếu là như vậy, hai thằng kia sớm muộn cũng là thứ chết rồi, đúng ra thì tôi còn muốn bọn hắn bồi thường cho cô giáo Hồng chút tiền, hiện tại xem ra là không có trông cậy vào được.

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Chuyện này không phải tôi quyết định được, mà là do tòa án định đoạt, nếu cậu muốn bồi thường, có thể nhắc tới trong khi bọn chúng ra tòa , nhưng hơi phiền toái, đến lúc đó cậu cứ thử xem sao.

Miêu Chấn Đông cũng biết là Đinh Nhị Cẩu đang học luật pháp, cho nên đáp trả lại cho Đinh Nhị Cẩu một chiêu .

– Rồi…thôi nói sau, tôi không quấy rầy anh nữa , chờ anh đem làm bản án xong xuôi, tôi sẽ lại đến làm thịt anh.

Dứt lời Đinh Nhị Cẩu đứng dậy cáo từ, bởi vì hắn thấy được Miêu Chấn Đông đích xác rất là bận rộn…………………………………………….
………………………………………………………………………..

Đinh Nhị Cẩu sau khi cùng Hồng Tiểu Vũ xử lý xong công việc ở đồn công an, hắn lại đưa cô đi đến khu TTTM phía Bắc mua văn phòng phẩm, rồi tiễn đưa cô đi đến bến xe an toàn, trước lúc lên xe, Hồng Tiểu Vũ cúi người sắp xếp lại đồ đạc để gửi trên mui xe, cái mông tròn vo vểnh lên dưới ánh mắt Đinh Nhị Cẩu, kềm lòng không được hắn liền ngồi xổm xuống phía sau cái mông của Hồng Tiểu Vũ, giả vờ lăng xăng phụ một tay với cô, nhưng khuôn mặt thì từng chút một đưa sát vào ngay vào giữa háng từ phia sau cái mông của cô, cái cảm giác nhận được từng đợt cái mùi đặc biệt từ giữa hai chân của người phụ nữ cái vị hỗn hợp có một ít mùi nhàn nhạt nướƈ ŧıểυ tỏa ra, bay vào đến trong lỗ mũi kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Đinh Nhị Cẩu, khiến cho hắn hít ngửi vào một hơi thật sâu rồi dùng ánh mắt của mình lưu luyến chứng kiến từ giữa hai chân Hồng Tiểu Vũ, cái chỗ có chút hở ra khu vực của con cái mềm mại thần bí nhất, khiến cho người tâm động, cái âm hộ được qυầи ɭóŧ bao vây hơi hướng phía ngoài xông ra, mà theo sự hô hấp của Đinh Nhị Cẩu, dường như có chút đong đưa, dụ hoặc lấy Đinh Nhị Cẩu, hắn hoàn toàn không biết rằng do cây ƈôи ŧɦịŧ to của hắn đã làm sưng hai bên mép của cái âm hộ nhỏ nhắn của Hồng Tiểu Vũ, do đó hai chân của cô lúc này không khép chặt lại được, nên hắn mới có cơ hội nhìn trọn hình dáng của nơi thần bí tối mật của cô..
Cái âm hộ thon gọn của Hồng Tiểu Vũ đi theo tâm trí của Đinh Nhị Cẩu về đến tận văn phòng ủy ban huyện, khi hắn vừa tiến vô văn phòng , đã bị Trọng Hải gọi vào .

– Đinh Trường Sinh, cậu thật sự là số đỏ đấy, chỉ đi mua văn phòng phẩm giùm cho cô giáo mà cũng có thể bắt được tội phạm nguy hiểm , đến đây kể lại đầu đuôi cho tôi nghe, làm sao cậu biết hai thằng này là kẻ tình nghi đặt thuốc nổ ?

Trọng Hải thu được báo cáo là đã bắt được hai kẻ gây ra vụ nổ chết người , nhưng về chi tiết thì không có miêu tả rỏ ràng, chỉ là nhắc tới nhờ có Đinh Nhị Cẩu báo án cho công an đên bắt, cho nên Trọng Hải đối với chi tiết tỉ mĩ thì hoàn toàn không có biết .

Nhưng sau khi Đinh Nhị Cẩu kể xong sự việc bắt đầu là do bọn chúng trêu ghẹo cô giáo Hồng Tiểu Vũ , thì nụ cười Trọng Hải trên môi đã không còn nữa :
– Đúng là một lũ cho chết , ông trời có mắt trừng phạt thật là đúng tội. À.. còn cô giáo Hồng thì sao rồi?"

– Em đã tự đưa cô ấy ra đến bên xe để về thôn.

– Há, đợi tí nữa cậu gọi điện thoại hỏi thăm cô giáo Hồng đã an toàn về tới trường học chưa ? Một cô gái từ trên tỉnh về vùng nông thôn xa xôi dạy học cũng không dễ dàng gì, chúng ta phải hết sức trợ giúp cho người ta, về sau cậu cố giữ liên lạc với cô giáo Hồng , nhìn xem trường học còn thiếu cái gì, mỗi tháng cứ trích từ tiền lương của tôi ra 500 đồng nguyên mua văn phòng phẩm sách vở các loại cho học sinh, chuyện này cậu tự xử lý , nhớ kỹ nhé.

– Vâng em biết rồi, nếu không còn có chuyện gì khác, em đi ra ngoài trước.

– Đợi đã, còn có một chuyện, ta chuẩn bị đề nghị cho Hồ Giai Giai đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng ủy ban, như vậy thì Hồ Giai Giai không thể quản được cùng lúc việc hậu cần của chức vụ phó chủ nhiệm, nếu không cậu tới đó kiêm nhiệm vậy.
Trọng Hải nói.

Ai cũng biết khối hậu cần là nơi vô cùng béo bở, lâu nay là do Hồ Giai Giai độc chiếm, bây giờ chính mình tùy tiện thò vào một chân , có thể làm cho Hồ Giai Giai bất mãn thì không tốt lắm, vì hắn biết bây giờ cô đã là thân tín của chủ tịch rồi, chủ tịch này không phải là muốn gây mâu thuẫn giữa bọn họ sao?

– Lãnh đạo ..công việc này không thích hợp với em đâu, lâu nay khối hậu cần là do Hồ chủ nhiệm quản, em. . …

– Ừ..tôi biết, nhưng chuyện này là do Hồ Giai Giai chính tự mình nói ra, cô ấy nói đã quản lý khối hậu cần nhiều năm như vậy, rất nhiều người có ý kiến, cho nên sẵn dịp này muốn rút lui ra khỏi, Hồ Giai Giai muốn đề cử cậu.

– Dạ..em sợ không làm được chuyện làm dâu trăm họ này, với lại em chủ yếu là phục vụ lãnh đạo , bây giờ anh để cho em đi quản lý hậu cần, cái này có chút . . ….."
Đinh Nhị Cẩu vẫn không muốn nhúng tay vào.

– Tôi nhắc lại là khối hậu cần phải do một phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban quản lý , nhưng hiện tại tôi cảm thấy chưa có ai phù hợp làm chuyện này, cho cậu tạm thời quản lý rồi sau này hãy nói, mà mấy tháng nay cậu làm thư ký cho tôi, cậu có thấy bận rộn nhiều không? Tôi đâu phải là cái kiểu người tất cả mọi chuyện đều ỷ lại vào người thư ký?

Trọng Hải sắc mặt rất nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hỏi.

– Vâng..vâng thôi thì em nghe theo lời lãnh đạo ! Còn phó chủ nhiệm Hồ lên làm chủ nhiệm, thì chủ nhiệm Thường được điều đi đâu vậy lãnh đạo?

– Hướng đi của ông ta không cần cậu quan tâm tới , người ta cũng đã tính toán tìm đường lui rất kỷ lưỡng rồi, đâu cần cậu quản tới chuyện này?

– Vậy thì em.. đi ra ngoài.
Đinh Nhị Cẩu đụng phải một cái đinh bọc nhung , đành ngượng ngùng đi ra ngoài mà trong lòng rối bời « Hồ Giai Giai đề cử mình, cái công việc béo bở này làm sao Hồ Giai Giai cam lòng để lại cho mình chứ ? Bên trong chuyện này sẽ ẩn chứa chuyện gì ? Là cái bánh ngọt hay là cái bẩy đây ?