– Chào bạn, tôi là Đinh Trường Sinh, biệt danh thường kêu Đinh Nhị Cẩu, gọi sao cũng được, hiện tại thì cái tên Đinh Nhị Cẩu so Đinh Trường Sinh nổi danh hơn nhiều!
Đinh Nhị Cẩu thoải mái nói.
Giang Hàm Thiến âm thầm thở ra nhẹ nhàng, cô chỉ sợ Đinh Nhị Cẩu phiền lòng, thì mình thật sự mất mặt.
Cũng may là Mao Diêm cũng thức thời, nói mấy câu xã giao, liền cáo từ đi trước, trước khi đi còn nháy mắt trêu ghẹo Giang Hàm Thiến, xem ra Mao Diêm đã sớm cho rằng Đinh Nhị Cẩu là tình nhân trong mộng của Giang Hàm Thiến, bằng không Giang Hàm Thiến cũng sẽ không thường nhắc đến tên của hắn, Mao Diêm nghĩ thầm như vậy.
– Ông hiện đang làm gì, có tính toán gì về tương lai sau này hay không?
– Hì, giờ thì có thể có tính toán gì, bây giờ tôi đàng làm đội viên liên phòng ở đồn cảnh sát, trước mắt cứ lăn lộn trong đó đã, rồi từ từ sau này tính, Giang Hàm Thiến, bà đang học nghành gì? – Tôi đang thực tập ở bệnh viện tỉnh Giang Đô, đương nhiên là theo ngành y khoa!
Giang Hàm Thiến quay đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, từ đầu năm cấp ba, ngay từ đầu cô đã chú ý đến hắn, nhưng là khi đó hắn là một người nổi tiếng trong trường về học tập, rất nhiều cô gái vây quanh hỏi han các vấn đề, nói chuyện phiếm, cô chỉ có thể từ rất xa nhìn xem vì tính cô cũng bướng bỉnh, trong lòng tự nhủ sẽ cố gắng học tập, nghĩ một ngày có thể vượt qua hắn, nhưng thời cơ còn chưa có đến, hắn đã bặt tin mất dạng.
Có người kể là gia đình hắn xảy ra chuyện, cho nên thôi học, điều này làm cho cô rất thương tâm. Mà bây giờ, cô có thể một thân một mình đối mặt hắn, trong lòng của cô có chút hồi hộp.
– Tôi cảm thấy ông không nên làm ổ ở thị trấn đó, hãy đi ra bên ngoài, đến thành phố lớn, như vậy tương lai của ông mới có thể sáng lạn, trước kia chúng ta kiến thức quá cạn, tôi đến tỉnh thành này hơn một năm qua, hiện tại cũng không muốn quay trở về! Giang Hàm Thiến nói.
– Xem ra bà sắp biến thành một người trong tình thành rồi, tôi cũng sẽ không ở nơi đó lâu đâu, nhưng trước mắt, tạm thời sống ở đó cái đã, trường học của bà có dạy hàm thụ không?
– Có a, ông định học hàm thụ?
Giang Hàm Thiến hai mắt sáng lên, tựa hồ ý thức được điều gì.
– Ừ, hiện đang khắp nơi đều phải học để lấy bằng cấp, tôi chỉ có bằng trung học, đi tới chỗ nào xin làm, cũng đều là một chướng ngại, cho nên tôi nghĩ đến cố gắng học để lấy một cái bằng cấp chính quy!
– Có thể được, tôi giúp ông báo danh, ông định học nghành gì?
– Pháp luật, tôi nghĩ về sau nhất định có thể phải dùng tới! Với lại tôi nghe nói, về pháp luật chỉ cần học thuộc lòng, là dễ dàng qua được kỳ thi kiểm tra!
– Được rồi! Ông đứng nghiêm, tôi chụp tấm hình cho ông để làm giấy tờ! Nói xong, Giang Hàm Thiến lấy điện thoại di động ra chụp Đinh Nhị Cẩu một tấm hình, khi nhìn thấy tấm hình này, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, hình rất rõ ràng, giống như là máy chụp ảnh vậy.
– À, đây là điện thoại di động hiệu trái táo à?
– Ừ, đem chứng minh thư đi photo, tôi báo danh xong sẽ gọi điện thoại cho ông! – Hàm Thiến! Cám ơn bà, giúp tôi chọn giùm mấy bộ đồ lót với, mới vừa rồi, cô bán hàng bị tôi làm cho xấu hổ chạy mất!
– Ông thật là… có đàn ông nào đứng ở chỗ này chọn lựa đồ lót phụ nữ, ông xem quanh đây, chỗ này làm gì có đàn ông!
Giang Hàm Thiến liếc mắt, cái dạng nhìn nháo nhác chung quanh nhỏ giọng oán trách, tự nhiên làm cho trong lòng Đinh Nhị Cẩu hơi xúc động.
Giang Hàm Thiến muốn với Đinh Nhị Cẩu cùng đi đến bệnh viện, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng từ chối, hắn không muốn để cho Lý Phượng Ny cảm thấy khó xử, do đó, hắn nói còn ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, vẫn còn nhiều thời gian, hắn cũng nhờ Giang Hàm Thiến hỗ trợ tìm một giùm một nữ hộ lý, giúp đỡ cho Lý Phượng Ny trong thời gian còn ở bệnh viện. Khi hắn đi vào phòng bệnh của Lý Phượng Ny, bác sĩ đang khám kiểm tra tay của Lý Phượng Ny, vừa thay băng xong.
– Bác sĩ, chị của tôi không có sao chứ?
– Không có việc gì, may mà chuyển viện đúng lúc nên không bị nhiễm trùng, đặc biệt tại phòng bệnh vô khuẩn ông chú kia, nếu chậm trễ , phỏng chừng hậu quả thực khó đoán trước!
– Bác sĩ, chị tôi cánh tay sau này có để lại sẹo không?
– Cũng khó mà nói, nếu khôi phục tốt, cũng sẽ không lưu lại vết sẹo bao nhiêu, bất quá bây giờ phải chú ý đến đồ ăn, kiêng cử những loại thức ăn có tính nóng, vì sẽ bất lợi cho miệng vết thương khép lại!
– Rất cám ơn bác sĩ!
– Nghỉ ngơi tốt nhé, kiên nhẫn, giữ tâm tình thoải mái, như vậy mới có thể khôi phục mau!
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy tiễn đưa bác sĩ đi ra ngoài, sau khi quay lại, nhìn thấy Lý Phượng Ny lúc này tinh thần tạm coi như đã tạm ổn! – Chị nghe bác sĩ nói chưa, phải giữ tinh thần cho tốt, Lý bí thư ở đó cũng không có việc gì, chị yên tâm đi, xem đầy này, tôi có mua một ít quần áo cho chị!
Đinh Nhị Cẩu đem túi đồ mới mua để xuống trên giường bệnh.
– Trời đất! Cậu mua cái gì vậy? Mấy thứ này chị đều có mà!
Lý Phượng Ny bàn tay lấy ra vài thứ lật tới lật lui, thấy hắn mua nào là áo ngực, nào là qυầи ɭóŧ, mặt cô lập tức đỏ lên, với lại các màu sắc này, ở nông thôn cô cũng không có dám mặc, màu đen, màu đỏ, còn có màu lam, hơn nữa qυầи ɭóŧ này lại có vài cái đều là hoa văn bằng ren, cô cũng chưa từng thấy qua, cho nên mặt ừng đỏ mắc cở như muốn tìm một cái lỗ chui đi xuống.
– Chị còn phải ở chỗ này một thời gian nữa, tôi cũng không thể ở lại lâu cùng chị, cho nên mua thêm mấy bộ quần áo, để chị thay đổi, tôi cũng đã nhờ người tìm giùm một hộ lý, giúp chị bưng trà đổ nước, tắm rửa khi tay còn bị đau, tầm mấy ngày nữa thì có người! – Nhị cẩu, tự chị có thể làm, cậu không nên tốn tiền tầm bậy, chị có hỏi qua y tá rồi, phòng bệnh này một ngày là một trăm năm mươi đồng, quá mắc, chị muốn chuyển qua phòng thường, nơi đó cũng tiện nghi vậy!
– Chị Phượng Ny, phòng thường nằm chung quá ồn, không có như nơi này sạch sẽ, an tâm đi, tiền không cần chị trả lại cho tôi!
– Chị cũng biết là tiền trả không nổi!
Lý Phượng Ny nhỏ giọng nói thầm.
– Vậy thì chị trả bằng cả cuộc đời nhé!
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu, nhìn trên giường bệnh Lý Phượng Ny, hai người gần trong gang tấc, Lý Phượng Ny xấu hổ đỏ mặt, cô biết Đinh Nhị Cẩu ý muốn gì, không khỏi thở dài, từ từ nhắm hai mắt lại, cô đang chờ đợi hắn xâm phạm…..