Thời gian tươi đẹp luôn luôn ngắn ngủi, cảm giác tuyệt vời bọn họ cùng một chỗ bay lượn trên trời xanh cũng đã chấm dứt, Hồ Giai Giai hai gò má ửng hồng, mị nhãn như tơ nhìn Đinh Nhị Cẩu, chuyển qua tựa đầu tựa ở trên vai của hắn, ôn nhu nói.
– Đến lúc đi thôi, chúng ta qua huyện ủy tìm thư ký Tưởng Minh Kiệt của bí thư.
Đinh Nhị Cẩu vẫn đang thở hổn hển hỏi.
– Lái xe đi, hay là đi bộ ?
– Gần như vậy, đi bộ cho xong.
Hai người nghỉ ngơi một chút, chỉnh đốn lại quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu, xuyên qua đại sảnh, hướng về phía văn phòng huyện ủy đi đến, đúng lúc này La Hương Nguyệt vừa vặn viết xong báo cáo, mới bưng lên cà phê đứng ở bên cửa sổ nhấp nháp, thì nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang cùng Hồ Giai Giai hai người cười cười nói nói hướng ra bên ngoài đi đến, trong nội tâm cô có một chút ganh tỵ, có thể nói, hiện trong ủy ban huyện, hai người kia đường làm quan đã thênh thang rộng mở rồi. Còn chính mình thì chả ra làm sao, trong quá trình điều chỉnh lần này cũng không có động tỉnh gì cả, phàm đã là tiến vào thể chế ở bên trong hệ thống quan chức, về vấn đề tiến bộ chính trị, bề ngoài bất cứ người nào cũng có thể bình tĩnh tâm tư như là không quan tâm đến, mặc dù là người chung quanh mình đều thăng chức, nhưng bên trong nội tâm ai cũng ngứa ngáy khó chịu, huống chi La Hương Nguyệt là người cũng có tài với một khát vọng…..
Phòng làm việc của Tưởng Minh Kiệt so với phòng làm việc Đinh Nhị Cẩu bên này cũng không sai biệt lắm, nhưng theo quan sát của Đinh Nhị Cẩu, hình như phòng làm việc Tưởng Minh Kiệt lớn hơn phòng hắn một chút.
– Trường Sinh, tôi cùng với chủ nhiệm Hồ đã quen biết từ lâu, chỉ có cậu là lần đầu tiên đến nơi này của tôi, xin mời hai người ngồi xuống uống chút trà, lúc này lãnh đạo không có ở đây, chúng ta nói chuyện phiếm một chút. – Ủa , bí thư Trịnh không có ở đây à?
– Ừ, nghe nói là trong nhà có chút việc nên bí thư đi về trước, hai người đến đây có chuyện gì không?
Tưởng Minh Kiệt không hổ danh là người thư ký đứng đầu huyện ủy, ông ta đối nhân xử thế rất rất có nghề, điểm này làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy mình không bằng Tưởng Minh Kiệt, nói như thế nào đây, khi tự so sánh cùng với thư ký Tưởng Minh Kiệt, hắn thấy mình uy thế không như là một quan viên, mà lại giống như là một con khỉ nhảy loi choi , một chút nên tảng cũng không hề có .
– Thư ký Tưởng, là như vầy …chủ tịch Trọng bảo chúng tôi lập ra một danh sách mời ban ngành các cấp tham dự buổi tiệc nghi thức khởi công, chúng ta đã làm xong danh sách dự kiến, anh xem lại một chút còn có ai bị bỏ sót, hoặc là người nào không thích hợp mời thì gạch tên, sau khi chốt lại danh sách cuối cùng sẽ trình cho hai vị lãnh đạo phê duyệt. Hồ Giai Giai nói xong thì lấy từ trong túi văn kiện ra văn bản đưa cho Tưởng Minh Kiệt, còn Đinh Nhị Cẩu thì giống là một quần chúng bàng quang, nhàn nhã ngồi uống trà , nhìn xem bố trí sắp xếp trong căn phòng của thư ký Tưởng Minh Kiệt.
Nghe chuyện trọng yếu như vậy, Tưởng Minh Kiệt cũng không dám khinh xuất, hai tay nhận lấy văn vừa xem vừa nghĩ, có lúc bất chợt còn dùng ngón tay phác họa cái gì đó, cuối cùng thì Tưởng Minh Kiệt đem danh sách đặt ở trên bàn trà.
– Đối với cái danh sách liệt kê này tôi đây không có ý kiến, nhưng có một đề nghị không biết là phù hợp không.
– Xin thư ký Tưởng cứ nói.
Hồ Giai Giai nhìn Tưởng Minh Kiệt.
– Như thế này, có thể là lãnh đạo trên tỉnh không có đến, còn bí thư thành ủy và chủ tịch cao lắm là chỉ đến một người, không có khả năng cả hai đều đi, nhưng chúng ta cũng phải mời hết, trong danh sách này thì thiếu chủ quản về giao thông phó chủ tịch thành ủy Trịnh, gay là mời thêm thêm ông ta, như vậy về sau có gì cũng dễ nói. Tưởng Minh Kiệt thăm dò .
– À… chuyện này chúng tôi có sơ sót, phó chủ tịch thành ủy Trịnh nhất định phải mời.
Hồ Giai Giai lập tức cầm bút máy trên danh sách viết thêm tên Trịnh Hoài Bích.
– Thật ra đây chỉ là đề nghị riêng của tôi, chúng ta ở chỗ này hoàn thiện là tốt rồi , còn chuyện phê duyệt là do lãnh đạo quyết định, lúc ấy thì không phải chuyện của chúng ta rồi, một cái lễ mừng mà muốn mời nhiều người như vậy, tôi cũng không biết lãnh đạo tính toán ra sao nữa, trong huyện hiện tại cơ bản đã gần hết tiền, nếu vận dụng lấy tiền làm đường ra làm tiệc nghi thức khởi công, đoán chừng thượng cấp sẽ không đồng ý.
Tưởng Minh Kiệt nói với lời lẽ thâm sâu .
Đối với lời nói của thư ký Tưởng Minh Kiệt, Đinh Nhị Cẩu thấy không có gì phản cảm, nhưng hắn nhìn ra được, Hồ Giai Giai lộ ra sự phản cảm, quả nhiên, khi rời khỏi tòa nhà của huyện ủy, Hồ Giai Giai bắt đầu càu nhàu : – Hừ..em nói đây gọi là chuyện gì, chúng ta lao tâm khổ nhọc lập ra danh sách này , hắn ta không an ủi thì thôi , đổi lại xem xong còn nói lời châm chọc, mời nhiều người như vậy, bộ cho rằng là chị nguyện ý sao? Chuyện tiền bạc lo toan thì cũng do bên ủy ban thu xếp, chứ bên huyện ủy có thò tay đụng vào đâu..hừ…
Hồ Giai Giai nói rất bực bội .
– Ha ha, chị Giai Giai.. mới nghe mấy câu nói đó thì đã tức giện lên rồi.., tức giận làm cho khuôn mặt có nếp nhăn đấy, chị phải chú ý đến một chút a.
– Em..em nói có ý tứ gì?
Nói xong vung Hồ Giai Giai vung tay thò sâu sát hàng của Đinh Nhị Cẩu véo một cái, động tác này có chút mập mờ, véo ở đâu không được, lại thò tay sát bên ƈôи ŧɦịŧ của hắn, may là Đinh Nhị Cẩu không chấp , nếu Đinh Nhị Cẩu giống như vậy véo sát cái âm hộ của Hồ Giai Giai, chuyện này nhất định cô sẽ gặp chuyện không may…. ………………………………………………….. ………………………………………………………………………………….
Giang Thành Kiến lái xe vừa mới chạy đến cổng ủy ban huyện, đã nhìn thấy phía trước Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai đang đi về, không biết hai người đang nói cái gì, hình như đến chỗ cao hứng, Hồ Giai Giai lần nữa lại phát ra uy phong cọp cái, dùng sức véo ngay hạ bộ Đinh Nhị Cẩu một cái, một màn này vừa vặn để cho Giang Thành Kiến trông thấy, đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế Giang Hàm Thiến cũng đã nhìn thấy, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua con gái cưng của mình, phát hiện chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mây đen âm chuyển bay đến nhiều rồi.
– Ngừng xe… cha ngừng xe lại…có nghe thấy không?
Giang Hàm Thiến thở hổn hển hô to .
“ Kít…kít…”
Tiếng phanh xe rít lên, lúc này trước mặt cô gái nhỏ, người làm cha này cơ hồ không có địa vị gì cả… Xe vừa mới dừng hẳn, Giang Hàm Thiến liền đẩy cửa xuống xe, phăm phăm đi đến phía trước mấy bước hô to:
– Đinh Nhị Cẩu, ông tới đây cho tôi..
Đang ha ha cười to, Đinh Nhị Cẩu đột nhiên nghe được có người gọi tục danh của mình, quay đầu nhìn lại, thì ra là Giang Hàm Thiến .