Vài ngày sau vào một buổi chiều, ngay lúc Đinh Nhị Cẩu sắp tan việc, Trọng Hải quần áo chỉnh tề vai khoác cái túi đi ra .
– Lãnh đạo, có việc phải đi ra ngoài à?
Đinh Nhị Cẩu đứng lên hỏi.
– Ừ, cậu lái xe, đi với tôi một chuyến về thôn Lê Viên, chị dâu cậu gọi điện thoại nói cái quán ăn – nhà nghỉ đã làm xong rồi, bảo chúng ta đi qua nhìn xem.
– Uí..đã xây dựng xong rồi sao? Làm gì mà tốc độ lẹ quá, à quên chứ..vậy trong tối nay chúng ta có quay trở về không lãnh đạo?
– Bộ điên sao.. quán ăn – nhà nghỉ làm xong, thì đã có nơi nghỉ ngơi, trở về làm chi, sáng sớm ngày mai mới về, nhanh đi lấy xe, tôi ra ngoài cổng đợi cậu.
– Vâng.
Nói thật Đinh Nhị Cẩu nghe Tạ Phương Quỳnh nói chuyện xây dựng làm nơi buôn bán hắn cũng bán tín bán nghi, bây giờ đã hoàn thành, xem ra thì chuyện cô ta muốn làm là thật, không thể không nói, người đàn bà này thật đúng là có một bộ mạnh mẽ quyết đoán và tính toán thì đâu vào đấy, bởi vì con đường mới sau 3 ngày nữa đã khởi công làm rồi. Cho đến bây giờ, không có ai biết quán rượu này là do Tạ Phương Quỳnh làm chủ, lại càng không biết mối quan hệ giữa Tạ Phương Quỳnh và Trọng Hải, để che dấu bên trong nội tình, nhà hàng- khách sạn này lấy một cái tên rất là bình dân “ Quán ăn – nhà nghỉ thôn Lê Viên “ nghe qua giống như là của địa phương thành lập, bởi vì địa điểm của nó nằm ngay tại bên cạnh ủy ban thôn Lê Viên thôn.
Hai người đi xe đến thôn Lê Viên thì đã sắp đến 8 giờ đêm rồi, bóng tối bao trùm trong núi, nhưng từ thật xa đã nhìn thấy bóng dáng một tòa nhà sừng sững, theo vị trí nhìn là hướng của ủy ban thôn Lê Viên.
– Lãnh đạo, có thể đó chính là cái quán ăn- nah2 nghỉ của chị dâu, trời ạ … trong thời gian ngắn ngủi làm sao xây xong được như vậy, chẳng biết chất lượng như thế nào nữa… Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói .
– Ừ, nhìn thoáng qua là tòa nhà cao tầm 4, 5 tầng, mau qua nhìn một chút.
Trọng Hải cũng bị giật mình với vóc dáng tòa nhà, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút mà thôi, là vợ chồng với nhau, ông biết năng lực của vợ mình về vấn kinh doanh giỏi đến mức độ nào, Tạ Phương Quỳnh xuất thân từ gia đình có truyền thống mua bán và cô là cánh tay phải đắc lực cho cha của mình từ lâu nay.
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trước sân của quán ăn, phía trước còn xây một bãi đỗ xe, cùng lúc có thể đậu 40, 50 chiếc xe cũng không có vấn đề gì, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là hai người bọn họ vừa mới xuống xe, ngay cửa ra vào đã có bảo vệ đến hỏi:
– Xin hỏi có phải đây là ông Trọng?
– Đúng là tôi… còn chủ của cậu đang ở đâu?
– Xin mời đi bên này, bà chủ của chúng tôi đang bận ở trong phòng làm việc ở trên lầu, để tôi dẫn đường cho ông. Đinh Nhị Cẩu đi theo đằng sau lưng Trọng Hải vào trong đại sảnh, không tệ lắm, kiến trúc lắp ráp không vàng son lộng lẫy giống như là ở trên thành phố, đơn giản là mặt tường sơn màu trắng, còn sàn nhà thì là màu xám tro, có thể đoán được, những người đến nơi đây ăn cơm, phần lớn là từ trên công trường làm đường trực tiếp đến đây, ở vùng đất này mà làm sàn nhà gạch sứ màu trắng, thì không đủ người để dọn dẹp lau chùi .
Đại sảnh đã bày ra khá nhiều cái bàn, Đinh Nhị Cẩu đếm sơ qua một lần, khoảng chừng hơn 40 bàn, mà quán này có đến 5 tầng lầu, nếu các tầng lầu mỗi ngày đều có luân phiên khách đến ăn, thì coi như là con gà đẻ ra trứng vàng rồi, nhưng nếu vạn nhất mà vắng khách, rõ ràng tiền chi ra sẽ tiêu tốn rất là nhiều.
– Bà chủ, khách đã đến. Bảo an dẫn theo hai người đi thang máy tốc hành lên tầng 5, xem ra tầng thứ 5 là khu làm việc rồi.
– Ừ…tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.
Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải hai người vào phòng, liền trông thấy có hai người đàn bà đang làm sổ sách, Tạ Phương Quỳnh một tay cầm máy tính, một tay cầm bút, còn Lưu Hương Lê thì đang viết cái gì đó, hai người nghe thấy tiếng bước chân, đều dừng lại công việc trong tay, nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu và Trọng Hải.
– Chị dâu, chủ nhiệm Lưu, em thật sự là phục đấy, trong thời gian ngắn như vậy , mà hoàn thành xong tòa nhà này, thật không ngờ ah.
Trọng Hải chưa biết mở miệng nói gì, vì vậy Đinh Nhị Cẩu nhanh nhẩu mở lời giùm cho ông
– Hừ, có nhiều chuyện mà em không nghĩ tới đâu, sao nào.. qua đây làm quản lý tòa nhà này cho chị, lương một năm hai mươi vạn, có làm hay không? Tạ Phương Quỳnh cười rộ lên rồi đi về hướng hai người, nhận lấy túi xách tay của Trọng Hải đặt ở trên bàn làm việc, dù sao cũng là vợ chồng, ở trước mặt người ngoài, cũng nên chứng tỏ cho mọi người thấy.
– Ha ha ..về vấn đề này, chắc chị phải hỏi lãnh đạo của em, tự em không làm quyết định được đâu.
Đinh Nhị Cẩu đang bị Tạ Phương Quỳnh cầm gáy về chuyện của Lưu Hương Lê , cho nên không dám tùy tiện nói lung tung …
– Nếu không có chuyện gì, em về trước nhé.
Lưu Hương Lê thấy người ta vợ chồng gặp mặt, cô biết bọn họ rất có nhiều lời muốn nói, vì vậy tìm cách rút lui.
– Ừ…em đi về trước đi.
Tạ Phương Quỳnh đáp ứng nói .
– À.. chị dâu, lãnh đạo.. để em đưa tiễn chủ nhiệm Lưu nhé.
Đinh Nhị Cẩu cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài
Khi thấy Đinh Nhị Cẩu cũng đi, Tạ Phương Quỳnh vô tình trong lòng hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô đương nhiên biết rõ Đinh Nhị Cẩu không phải là hảo tâm tiễn đưa Lưu Hương Lê, mà là đuổi theo Lưu Hương Lê, vì bọn họ xa cách nhau cũng khá lâu rồi, thằng này thật đúng là quan tâm đến Lưu Hương Lê, bất ngờ trong đầu cô lại xuất hiện thoáng qua cây ƈôи ŧɦịŧ khổng lồ của hắn mà cô đã tiếp xúc lúc gặp sự cố trong núi, bên dưới cái âm hộ như là nong nóng lên, rồi cô lại suy nghĩ đến chuyện chính mình thật là chẳng ra sao, hình như là một chút tâm tình cũng không có . – Không thể tưởng tượng được, em thật tài giỏi, Đinh Trường Sinh trở về có nói cho anh biết là em muốn mở quán ăn, khi ấy anh chỉ nghĩ là em đùa thôi, ha ha .. em tính toán thì lúc nào khai trương vậy?
– Chờ các anh làm nghi lễ khởi công thì khai trương, đến lúc đó anh là chủ tịch huyện tới nơi này ủng hộ cho em đấy nhé.
Vừa nói xong thì trong nội tâm Tạ Phương Quỳnh hối hận, không nên để cho Trọng Hải đến, nhưng lời nói thì đã tuôn ra rồi, chỉ có thể đành là ứng phó tùy theo tình hình mà thôi.
Thật ra Tạ Phương Quỳnh gọi Trọng Hải tới đây giờ này, còn có một ý khác, đó là cô muốn cùng Trọng Hải nói chuyện cho rỏ ràng, trước đây cô đã từng một lòng tín nhiệm đối với Trọng Hải, nhưng bằng trực giác của một người đàn bà, thời gian sau này cô bỗng thấy bồn chồn lo lắng, nên đã ủy thác cho một nhà công ty trinh thám tư theo dỏi Trọng Hải truyền về tin tức cho cô, tin tức sơ bộ cho thấy, Trọng Hải ở bên ngoài quả thật là có người tình, người tình đó đã đó trước khi cô và hắn kết hôn, nhưng bây giờ thì sao? Người đàn bà kia nghe nói đã mang thai bụng lớn, đây quả thực là một sự sỉ nhục trắng trợn đối với bản thân mình . Cô đang cố gắng vãn hồi cuộc hôn nhân gắng gượng này, dù nhẫn nhịn rất nhiều, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận mình bị lừa gạt sỉ nhục trắng trợn như thế ………………..