Hắn liền kể lại chuyện là như thế nào bị viện kiểm sát mang đi, sau đó lại biết được Điền Thanh Như là chị của Điền Ngạc Như, đem mối quan hệ trong này trước sau kể ra một lần, đương nhiên là chuyện hắn thọc cây gậy ƈôи ŧɦịŧ vào hai cái huyệŧ kia thì giấu tiệt.
Lúc này Trọng Hải mới dần dần tiêu trừ nghi kỵ.
– Nói như vậy, Điền Thanh Như có ý nghĩ là theo về phía…?
– Vâng,,,đúng vậy lãnh đạo, em nghĩ như vậy, đương nhiên, cũng không chính xác tuyệt đối, xin lãnh đạo gặp mặt cô ấy rồi quyết định.
– Hừ..bớt lắm mồm đi, nói tôi nghe xem một chút, chủ tịch trấn Đinh có cao kiến gì?
Trọng Hải ngửa người về sau, tựa trên cái ghế dựa đối diện với thằng sắp đem làm chủ tịch trấn đến cùng sẽ nói ra cái gì cao kiến. – Thưa lãnh đạo, em nghe nói Điền Thanh Như là em vợ của phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn, nhà Điền Thanh Như có 3 chị em, ngoại trừ Điền Thanh Như, còn người em gái Điền Ngạc Như, là vợ của Hoắc Lữ Mậu đồn trưởng trấn Thành Quan, em đoán chừng là Điền Thanh Như nắm được thông tin kiểm sát trưởng Hạ Mạnh sắp lui, nguyên nhân chủ yếu chính cô ta muốn lên chức để thay thế vị trí này….! Theo lý mà nói đã có cái núi dựa lớn là Thành Thiên Hạc, cô muốn thăng quan thì dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ chắc là có vấn đề trục trặc nên không nhờ vả lẫn nhau, bằng không mà nói, cái chức kiểm sát trưởng huyện chỉ cần Thành Thiên Hạc nói một câu là xong.
Đinh Nhị Cẩu nói được lời này là là nghe được Điền Ngạc Như cung cấp thông tin cho, để cho Trọng Hải có cảm giác Điền Thanh Như vẫn có giá trị lợi dụng, có thể tiếp xúc cùng hợp nhất, đây mới là trọng yếu nhất. – Nhưng nêu tôi đồng ý thì cũng vô ích, chức vụ kiểm sát trưởng huyện ở mức độ rất lớn phải cân nhắc, cần có thượng cấp cơ quan viện kiểm sát ý kiến, với lại chưa chắc gì bí thư Trịnh có thể đồng ý?
– Chuyện này không cần chúng ta phải quản đến, cô ấy chỉ muốn chỉ cần lãnh đạo đồng ý, Điền Thanh Như phó kiểm sát trưởng có chồng làm trên ủy ban thanh tra kỷ luật của thành phố Bạch Sơn, đương nhiên là sẽ có mối quan hệ với bên viện kiểm sát thành phố, nghe nói chồng cô ấy rất được bí thư ủy ban kỷ luật thanh tra bí thư La Bàn Hạ tín nhiệm, lần điều tra tạm giữ Tôn Quốc Cường , chính là do chồng cô ấy là Lý Kế Ngũ dẫn đội đến bắt, cho nên chuyện bên viên kiểm sát thành phố cũng không thành vấn đề.
– À..còn như vậy sao, vậy thì thế này đi, gặp mặt cũng không cần thiết đâu, cậu nói cho Điền Thanh Như biết, lâu nay vốn trong lòng vẫn là ủng hộ cô ấy, trong công tác cô ấy không cần có băn khoăn gì hết, thân ở quan trường, mong muốn tiến bộ lên chức là chuyện bình thường đấy, đồng chí kiểm sát trưởng Hạ Mạnh sắp đến tuổi về hưu, sẽ tạo điều kiện cho cô gánh vác thêm trách nhiệm, hỗ trợ cho đồng chí kiểm sát trưởng Hạ Mạnh công việc tốt hơn. Trọng Hải xem như đã đáp ứng chuyện, thật ra viện kiểm sát huyện cũng là một sự uy hϊếp cho ông nếu bên đó đối kháng, tại huyện này, công an huyện căn bản đã là chó săn cho bí thư Trịnh, hoặc có thể nói địa bàn công an huyện là của bí thư, chỉ có ban kỷ luật thanh tra là độc lập, nhưng bí thư ban kỷ luật thanh tra lại có chân trong thường ủy, như vậy suy ra bí thư ban kỷ luật thanh tra cũng không tốt để kết giao, còn dư lại chỉ còn có cơ quan viện kiểm sát mà thôi, nếu như ngay cả viện kiểm sát cũng là người bên bí thư Trịnh, thì chủ tịch huyện uy vọng sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều.
Điểm này Trọng Hải minh bạch, Đinh Nhị Cẩu cũng minh bạch, chỉ có vài câu thì không diễn đạt được rỏ ràng bằng lời được.
Tối hôm qua cùng Hạ Hà Tuệ chơi đùa đến nữa đêm, rồi vội vàng đi đến nhà của Điền Thanh Như theo như thỏa thuận cuộc hẹn, phục vụ cùng lúc cho 2 chị em đến tận gần sáng, cho nên hôm nay đi làm Đinh Nhị Cẩu cảm giác người mình rả rời mệt mỏi buồn ngủ, sau khi đem đồ đạc của mình trong văn phòng thư ký dọn dẹp xong, đang muốn chợp mắt, dù sao Trọng Hải đang ở trong phòng làm việc của ông, nhìn không thấy tình huống gian phòng này của hắn, nhưng hắn chưa kịp nhắm mắt thì bị một cái tin nhắn làm cho rối loạn . – Chị đang ở tại khách sạn Thất Thiên phòng 709, nếu như thuận tiện, tan tầm gặp mặt.
Gởi tin nhắn đó là Dương Phụng Tê, tuy hai người thỉnh thoảng gọi điện thoại liên lạc, nhưng đã hơn mấy tháng không có gặp mặt, bất quá bây giờ Đinh Nhị Cẩu thường xuyên lên trên mạng và TV trông thấy Dương Phụng Tê quần áo đẹp đẽ quý phái, tham gia các loại hoạt động cùng phát biểu diễn giải trong các cuộc họp, nghiễm nhiên đã trở thành một người đàn bà quyền thế mạnh mẽ .
Thế nhưng mà những chuyện của hắn và Dương Phụng Tê đã bỏ lại sau lưng , Đinh Nhị Cẩu cảm giác giữa hai người đã dần dần từng bước đi đến hồi cuối rồi, vì hai nguời không phải là người chung một thế giới, Đinh Nhị Cẩu đời này nếu như có thể lăn lộn trong chốn quan trường cáo lắm là làm đến chủ tịch huyện là hết mức, nếu được như vậy thì phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh vì thỏa nguyện rồi, còn Dương Phụng Tê thì sao? Khi cô mới chào đời đã ngậm lấy chìa khóa vàng, xuất thân phú quý, cuộc đời cô vốn là có lẽ đã như vậy, cho nên giữa hai người có khoảng cách cũng không có gì là lạ, điều này Đinh Nhị Cẩu sớm nên nghĩ đến . – Được, em nhất định đến ăn chung bữa tối với chị.
– Ok.
Trong phòng của khách sạn, một người đàn bà mặc cái áo thể thao màu trắng hở eo, hai bầu vú lồi tròn nhuyễn nhuận khêu gợi đứng thẳng mê người, cái quần thun màu đen ngang gối bó sát người, bờ mông săn chắc mập mạp, đang bước chậm trên máy chạy bộ.
Trải qua thời gian dài khôi phục cùng bảo dưỡng, dấu vết của sợi dây xích buộc trên cổ chân và tay đã hoàn toàn biến mất, nét đẹp của Dương Phụng Tê giờ thì rất khêu gợi ưu nhã vô cùng….