Nhìn Dương Hòa Bình ra văn phòng, Đinh Nhị Cẩu quay người đối với Tôn Hải Anh nhỏ giọng nói:
– Cô tốt nhất nghe lời của tôi, làm cách khác thì hoặc là cô chết, hoặc là sẽ đếm không hết đàn ông ngủ với cô, nên như thế nào, chính cô quyết định đấy.
Tôn Hải Anh nghe được Đinh Nhị Cẩu nói, rùng mình, cô biết rõ chủ tịch Đinh này không có uy hϊếp cô, đây là sự thật, nếu như hôm nay thật sự rơi vào trong tay mấy người kia, chỉ sợ hiện tại chính mình sớm đã bị lột sạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ném ở chỗ nào cung cấp người chơi vui đùa.
– Chủ tịch Đinh, tôi tin anh là người tốt, những lời tôi mới vừa nói thì tôi cũng sẽ giữ lời, chỉ cần anh có thể giúp tôi báo thù, tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi…..
Đinh Nhị Cẩu đã đi vào gian phòng mình ngủ, đương nhiên trước khi ngủ đã gọi điện thoại cho Kha Tử Hoa, nhờ hắn hổ trợ sắp xếp đưa Tôn Hải Anh lên xe lửa. ………………………………………………………………………………..
Cả ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi…
Khi trông thấy Tôn Hải Anh cởi bỏ quần áo, hắn thiếu chút nữa máu bốc lên mũi rồi, dáng người đầy đặn cân xứng, làn da tuyết trắng thật sự gợi cảm chết người, hai bầu vú của cô không lớn không nhỏ, hơi nhếch vênh lên, đầu núʍ ѵú cỡ chỉ cỡ bằng hạt bắp non, cùng với quầng vú nhỏ một màu hồng phấn, nhìn xem đặc biệt đáng yêu, cái mông đít nhỏ, vểnh lên lắc lư, kinh điển nhất là khu vực thần bí do Tôn Hải Anh đang đứng, có thể nhìn thấy một vệt dài lông tơ rất thanh mảnh từ lổ rún chạy xuống kết nối với đám lôиɠ ʍυ âm hộ hình tam giác nhỏ cũng rất là non tơ…
Vận khí của hắn không tệ….
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài 2 mép nhỏ âm hộ, đem cửa miệng huyệŧ còn rất bé khai mở, bên trong huyệŧ màu hồng hồng làm say mê mắt người, hắn liền đem đầu lưỡi hướng về phía cái âm hộ của Tôn Hải Anh, vừa đụng phải miệng huyệŧ, cô đã lớn tiếng rên lên, thân thể giãy dụa lợi hại, phần eo cao thấp đung đưa, không hỗ là xử nữ, dịch nhờn của cô không có một mùi vị khác thường… Đêm đó , Đinh Nhị Cẩu dựng cột cờ bay phất phới một giấc mộng, trong giấc mơ nhân vật chính lại là Tôn Hải Anh, hắn cảm giác hai người cả đêm đã trải qua vô số lần quyết đấu đỉnh cao, kết quả là sáng ngày hôm sau trong chăn một mảnh lạnh buốt, rõ ràng đây là lần thứ nhất Đinh Nhị Cẩu bị mộng xuân .
……………………………………………………………………………………………..
Tào Bạch Phượng sáng sớm đến gặp đội trưởng hình sự Miêu Chấn Đông xin nghỉ, nói là muốn về thăm nhà, đã lâu không có về, nhớ nhà …
Ui trời.. con gái của trường công an thành phố Bạch Sơn đừng nói là muốn về thăm nhà, thậm chí cô muốn cả đời ở trong nhà cũng không tới phiên Miêu Chấn Đông dám nói nữa chữ không, hắn còn đang ước gì đem cái cô gái không đụng được.. chọc cũng không được…chỉ có phiền toái này, có cơ hội đuổi ra ngoài vài ngày, giờ thì tốt rồi, cô đến xin về thăm nhà, Miêu Chấn Đông có thể tranh thủ thời gian được thanh tịnh vài ngày rồi. Nhưng mà Miêu Chấn Đông không nghĩ tới một chuyện, từ khi Tào Bạch Phượng đến nơi đây công tác, cô chưa hề có xin phép nghỉ, lần này cô xin phép nghỉ chẳng qua là cô đã nghe được một cơ hội tốt mà mình có thể nắm bắt, nếu như cơ hội này vận dụng được tốt, như vậy thì mình sẽ sớm tiến vào cương vị lãnh đạo, rốt cuộc cũng không cần xem sắc mặt Miêu Chấn Đông vui buồn ra sao rồi………………………………………………………………………….
………………………………………………………………………………….
– Ha ha, con gái… hôm nay ngọn gió nào thổi con tới đây vậy? Sao không về nhà mà chạy đến sở công an thành phố làm gì? Con không biết là mẹ con nhớ con đến chừng nào, xong việc thì mau về nhà thăm mẹ đi.
Tào Kiến Dân trưởng công an thành phố Bạch Sơn thấy con gái Tào Bạch Phượng xuất hiện tại cửa phòng làm việc của mình, còn tưởng rằng cô đến Bạch Sơn công tác sẵn dịp ghé thăm mình. – Cha, con không muốn làm cảnh sát nữa, con muốn đổi nghề.
Tào Bạch Phượng đi qua ngồi ở bên cạnh Tào Kiến Dân mặt giận dỗi nói ra .
– Cái gì ? Làm sao vậy ? Ai đã ăn hϊếp con gái của cha, nói cho cha biết, cha sẽ thay mặt con xuất đầu lộ diện.
Tào Kiến Dân đứng dậy đi qua đóng cửa phòng lại, ra vẻ thanh thế oai phong nói.
– Cũng không có ai ức hϊếp con, chẳng qua là còn cảm thấy có làm cảnh sát cũng không có ý nghĩa nữa, trước đây con muốn đi xuống dưới rèn luyện công tác, cũng không biết là con chó nhỏ nào tiết lộ thân phận là con gái của trưởng công an thành phố, như thế là tốt rồi, chuyện gì bọn họ cũng không dám cho con làm, con muốn đánh phá một vụ án nhỏ cũng không được, suốt ngày chỉ ngồi chơi một tờ báo một ly trà, nếu cứ như vậy, con còn đi tới đồn cảnh sát làm gì, thật là không hiểu gì cả, có đôi khi con suy nghĩ, nếu không phải là con của cha thì tốt biết bao nhiêu. – Trời..cái con nha đầu chết tiệt kia, nói cái gì đó, vì đam mê công tác mà ngay cha cũng của con cũng không cần?
– Hừ, dù sao con cũng không làm cảnh sát nữa, cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, đi làm nhân viên bán hàng, nghe nói hiện tại nghiệp vụ này cũng kiếm tiền rất khá.
Tào Bạch Phượng nghiêm trang nói .
– Con dám…bỏ ngành cảnh sát, thì cũng đừng làm con của cha nữa.
Lão Tào sa sầm nét mặt nói .
– Không cởi đồng phục cảnh sát cũng được, con không muốn ở cái đồn cảnh sát kia làm nữa , cha giúp con thay đổi hoàn cảnh đi.
– Có ý gì? Lại muốn đi đến nơi nào gây tai họa cho người?
Tào Kiến Dân đối với con gái rượu của mình là quá hiểu, trước mặt lúc đầu đều là phô trương thanh thế, đằng sau những lời này mới thật sự là mục đích thật sự của cô.
– Con muốn đi xuống trấn làm đồn trưởng, chứ làm ở gần đây dưới mí mắt của cha, con thấy không thoải mái. – Con muốn làm đồn trưởng? Con công tác thời gian bao lâu? Như vậy không tốt lắm đâu.
Lão Tào cũng phải chú ý ảnh hưởng việc làm của mình .
– Cha …chắc cha không biết, hiện tại có một trấn mà vị trí đồn trưởng công an đang trống đấy, con suy nghĩ rồi, cho dù là làm một đồn trưởng công an ở dưới trấn cũng được, con tốt nghiệp đại học công an , đường đường một thân mà suốt ngày ở đồn uống trà, cứ tiếp tục như vậy, chắc con uất ức đến phát điên mà chết mất. Cha à… đáp ứng con đi, con van cha mà.
Bạch Phượng nói xong liền đứng dậy xoa bóp hai bả vai cho Tào Kiến Dân.
Trọng Hải không có nuốt lời hứa, khi Đinh Nhị Cẩu vừa mới đi tiếp quản dưới trấn, ông liền tự mình gọi điện thoại cho trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ, tuy Trần Quân Vĩ không có nhận lời đáp ứng, nhưng cũng không tiện từ chối với chủ tịch huyện vì còn nể nang mặt mũi, nhưng lúc Trần Quân Vĩ nói chuyện trong điện thoại, lúc đó ở bên cửa phòng làm việc Tào Bạch Phượng nghe nhất thanh nhị sở, cho nên cô nảy sinh ý định, mượn tên tuổi cha của cô đem cái chức đồn trưởng công an ở cái trấn này giao cho cô, nguyên nhân là trước đây hơn một tháng, cô không chỉ một lần đã nghe qua Miêu Chấn Đông phàn nàn về đồn công an trấn Độc Sơn không có chịu hợp tác, đồn công an trấn Độc Sơn dung túng quá nhiều vụ án phát sinh, cho nên căn cứ theo mục đích này, cô muốn đi đến trấn Độc Sơn để thử thời vận .