Đinh Nhị Cẩu đương nhiên không biết những chuyện thâm cung bí sử ở nơi này , cho nên nếu đã tới đây, hắn cũng nên nghe những lời Vương Kiến Quốc nói, cán bộ dưới cơ sở phần đông không có bao nhiêu văn hóa, nhưng vì đó là những người trực tiếp làm việc với thôn dân, cán bộ ở trên xuống thì buộc phải liên hệ với bọn họ .
Tuy nói bọn họ không có bao nhiêu văn hóa, vẫn không thể tách rời với bọn họ được, tất cả các thông báo chỉ thị từ trên ủy ban trấn sẽ không thể nào truyền đạt tới lỗ tai dân chúng trong các thôn, có thể nói cán bộ thôn ở đất nước này là một giai tầng quan liêu khác, mặc dù cái giai tầng này không coi là gì cả, nhưng cái giai tầng này lại cực kỳ trọng yếu, ở trên trấn ai cũng ý thức được vấn đề này, cho nên thật sự nếu không chỉnh đốn đội ngũ cán bộ cấp thôn, thời gian trôi qua những dân chúng chân chính sẽ tách rời, cấp trên dù muốn có hổ trợ kinh tế cho cuộc sống dân chúng ở dưới thôn tốt hơn, cũng bị cán bộ cấp thôn này làm hòa thượng miệng méo niệm kinh lệch lạch bớt xén không đúng như ý định ban đầu . Bờ bắc sông Hoàng Thủy đều thuộc về thôn Hoàng Thủy Loan, dưới bàn chân đất phù sa đạp lên xốp dày đặc, nhưng đáng tiếc là tại đây có rất nhiều cánh đồng đều mọc đầy cỏ dại .
Vương Kiến Quốc đi ở phía trước, ông thỉnh thoảng quay đầu đứng chờ Đinh Nhị Cẩu, vì hắn đang đi thì dừng lại, móc một một nắm đất xiết chặt trong tay sau đó thì buông thả đất ra …
– Lão bí thư, nếu để đất hoang tiếp tục như thế này thì không được, đất đai tốt nhấy đều của trấn Độc Sơn đều nằm ở thôn này, bác xem này, đất đai tốt như vậy mà lại bỏ hoang không phải chúng ta có mắt như mù sao?
– Chủ tịch Đinh, tôi đã nhìn ra, cậu đúng là là một cán bộ tốt, những thứ khác tôi không bàn đến, chỉ cần đi dọc theo con đường này, mà cậu một lát lại ngồi xổm xuống quan sát đất đai, tôi biết ngay đây là cậu không giả vờ cho có, chủ tịch Đinh … tôi cũng muốn đem đất đai này trồng trọt lắm chứ, nhưng sẽ là vô dụng nếu trồng gì chứ trồng hoa màu, có cho tiền cũng không có ai trồng. – Bác nói vậy cũng đúng, dân chúng đã cả đời trồng hoa màu, nhưng vẫn không khá nỗi , bây giờ biết trồng cái gì để cải thiện cho tốt đây?
Trong quá trình câu cá, Đinh Nhị Cẩu đều lộ ra tâm sự nặng nề, Trọng Hải tín nhiệm hắn như vậy, phái hắn đến cái trấn Độc Sơn này đảm nhiệm chức vụ chủ tịch trấn, là vì trấn Độc Sơn không riêng gì có những mỏ than nhỏ, tại vì đất đai thì nhiều mà dùng cho sản xuất quá ít, đây mới là lý do trọng điểm toàn bộ trấn phát triển kinh tế không đi lên nỗi, mỏ than nhỏ phần lớn đều tập trung ở khu vực đồi núi, dân chúng tập trung làm mỏ than cũng đâu có bao nhiêu, như thế nào để cho dân chúng khá lên, cái này mới là điều căn bản.
Thế nhưng trong lúc Đinh Nhị Cẩu ngồi ở nơi này suy tư tìm cách tháo gỡ khó khăn cho dân thôn, hắn hoàn toàn không có ngờ đến , một cơn phong ba bão táp sắp đến, tuy sự tình không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn cũng giống là chim trong lồng bị tai họa, khó tránh khỏi trận sóng to gió lớn này . ………………………………………………………………………………………….
Chỉ trong một đêm, trên mạng internet lan truyền tin tức về chủ tịch Trọng Hải của huyện Hải Dương ở bên ngoài bao nuôi tình nhân làm có thai, tại cả nước trong tất cả diễn đàn lớn nhỏ rộng khắp truyền bá ra, lúc mới bắt đầu Trọng Hải tưởng rằng là do Tạ Phương Quỳnh trả thù, nhưng về sau thì phát hiện, có rất nhiều chuyện Tạ Phương Quỳnh chẳng hề hay biết, ông mới biết rõ là chính mình rất có thể là bị người cố tình theo dõi.
Trọng Phong Dương nhìn Trọng Hải đang đứng cuốí đầu trước mắt, ông hận không thể cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đánh vào đầu của Trọng Hải, nhưng lúc này, ông đã tức giận đến nỗi không có sức lực cầm lấy cái gạt tàn thuốc trước mặt nữa. – Trọng Hải, cháu nói cho chú biết, chuyện này là có thật không?
Đúng ra Trọng Phong Dương không phải là chuyện gì cũng biết, chuyện này là do bí thư thành ủy Đường Bính Khôn thành phố Bạch Sơn báo cáo lên, bằng không ông vẫn còn chưa biết, Dường Bính Khôn đề nghị đem Trọng Hải điều chuyển lập tức rời khỏi huyện Hải Dương, để tránh cho người có dụng tâm khác nắm bắt lấy chuyện này xoáy vào, đến cuối cùng tai họa sẽ nhắm đến Trọng Phong Dương, sắp xếp cho Trọng Hải một ví trí mà người khác không quá chú ý đến, sáu tháng hay một năm gì đó thì lại chậm rãi mưu đồ Đông Sơn tái khởi *, còn vấn đề mấu chốt bây giờ là xác định chuyện này có phải là vậy hay không?
– Chú, cháu xin lỗi, cháu sai rồi, là trách nhiệm của cháu, cháu xin nhận hết.
Trọng Hải cũng không biết vấn đề đến cùng là bắt nguồn xảy ra từ đâu? Cũng có lúc Trọng Hải hoài nghi ngay cả Đinh Nhị Cẩu, nhưng Đinh Nhị Cẩu căn bản không thể nào biết cặn kẽ như vậy, hơn nữa Đinh Nhị Cẩu làm như vậy cũng không có lợi lộc gì cho hắn, cho nên nên hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Trọng Hải không có biết một người nào rỏ ràng đã hại mình . – Súc sinh, cháu nói như vậy là đã thừa nhận sự thật, Trọng Hải… cháu đi ra ngoài đi, từ nay về sau nhà họ Trọng không có người cháu này nữa, chú đã nhìn lầm người rồi, chỉ vì một người đàn bà, mà làm hỏng chuyện như vậy, cháu có biết là cháu làm như thế, nhà họ Trọng tại chính đàn ở tỉnhTrung Nam đã không còn cơ hội nữa, chú đã phí hết bao nhiêu tâm huyết để liên hiệp cùng nhà họTạ, một chính trị cộng một thương gia, để có thể bảo vệ chúng ta, nhà họ Trọng này 50 năm trôi qua không suy, nhưng bây giờ thì sao, tất cả đã không tồn tại nữa rồi.
– Chú..là do cháu, cháu không tốt ..chú.. . . .
– Cháu đi ra ngoài đi, chú muốn yên tỉnh một chút.
Trọng Phong Dương khuôn mặt lạnh lùng nói ra, ông muốn trói Trọng Hải lại đánh hắn, dù hắn không phải là con của mình, suy cho cùng việc này cũng không thể chỉ trách một mình Trọng Hải, mà còn do mình nữa , những năm qua cảm thấy bản lỉnh chính trị của hắn tốt rồi, thiếu đi giám thị, chỉ mới vừa sơ sót buông lơi, thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông cầm điện thoại lên gọi cho bên thông gia, dù ông muốn hết sức mình cứu vãn mối quan hệ cùng nhà họ Tạ, nhưng biết rằng là không thể nào được, nhà họ Tạ tại tỉnh Trung Nam cũng là gia tộc nổi tiếng, có thể thừa nhận được sự nhục nhã vô cùng như vậy sao?
– Lão Tạ, thực xin lỗi, trong chuyện này là nhà họ Trọng chúng tôi có lỗi với các người.
– Bí thư Trọng, sao ông lại nói như vậy, đây là chuyện bọn nhỏ, chúng ta là người lớn không quản được thì cũng không cần lo, con cháu thì có phúc phần của con cháu, coi như xong rồi, không nên để ở trong lòng .
Tuy rằng tức giận thiếu điều bóp nát điện thoại, nhưng lão Tạ không thế nào làm vậy được, chẳng lẽ ở trong điện thoại cùng với một phó bí thư tỉnh ủy khiêu chiến? Nói cho cùng đây là sự việc của con cái, không vì thế mà phá vỡ tầng quan hệ này, nhưng chỉ sợ rằng mối kết giao sau này sẽ phai nhạt đi. Bên trong văn phòng ủy ban huyện Hải Dương, Hồ Giai Giai vẫn chưa về nhà mà đi tới đi lui, tiếng giày cao gót gỏ lộp cộp i trên sàn nhà bằng gỗ, lúc này cô tâm loạn như ma, Trọng Hải sáng sớm nói là đi lên tỉnh thành, nhưng hiện tại vẫn chưa về, cô mơ hồ cảm thấy xảy ra việc lớn, trên intrenet bình luận chất vấn vẫn không có xu thế giảm bớt, cứ theo đà này, cho dù là chuyện bịa đặt về Trọng Hải, thì Trọng Hải cũng không còn khả năng quay lại Huyện Hải Dương làm chủ tịch tiếp rồi .
Lúc này ở ngay giữa sân nhà ở trong thôn Hoàng Thủy Loan, một cái bàn gỗ nhỏ hình vuông bày ra, Vương Kiến Quốc đã đem món ăn cá chép hồng ti hấp dọn lên, Vương Kiến Quốc mời, Đinh Nhị Cẩu cầm đũa lên gắp lên miếng cá chép thơm ngát, thì lúc này điện thoại di động trong túi reo vang…. *( Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.)
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.