Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 54: Tự làm nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ



Trên đường trở về, Đinh Nhị Cẩu không nói một tiếng nào, hắn mãi suy nghĩ về bản thân mình giờ đã thay đổi, bắt đầu bị lợi ích làm cho mê muội, trở nên không biết bao nhiêu là thỏa mãn, trước kia giống như ăn mày, chỉ cần người ta cho cái bánh bao cũng đã là ngàn lần cảm tạ rồi, chưa bao giờ dám mở miệng xin thêm chén canh, nhưng giờ dã tâm mình trở nên bừng bừng trỗi dậy, bài học giao dịch cùng ma quỷ mình học qua rất nhanh!

Trong tâm trí hắn, Dương Phụng Tê là một thiên sứ bị ma quỷ trói buộc, cô biến thành ma quỷ, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, có thể không một ai muốn bị người khác áp chế, nhất là Dương Phụng Tê lại là một nhân vật có địa vị ngồi ở tít trên cao, cô định dùng mọi cách để giải quyết Trần Tiêu Tử, kế tiếp nhất định sẽ là hắn, hắn không tin lời nói của cô về ân tình, trước mắt ích lợi lớn hơn ân tình, mọi lời nói đều vô nghĩa, đây là điều chắc chắn.
Ông Long trong lời nói cũng đúng, cách xa Dương Phụng Tê một chút, đối với mình mới có lợi, nhưng hiện tại khi hắn ngộ ra chân lý câu nói này, quả thật đã quá muộn, tối nay mình thật sự không nên tới, nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu trong lòng không khỏi thở dài.

Đứng ở trên lan can trong tầng lầu hai , Dương Phụng Tê có thể thấy những ngọn núi trong bóng đêm bao phủ xuống, hình dáng mỗi ngọn núi đều khác nhau nhưng đều là cùng một màu đen, giống như trong lòng của mỗi người, ích kỷ là bản tính của con người, mặc dù là có khi nhất thời chợt có tấm lòng vị tha, thì cũng bất quá là vì muốn cho lương tâm của mình bớt chút áy náy, cắn xé mà thôi, cho nên, trong lòng của mỗi người, không ai trong sáng hoàn toàn cả. Nhìn ánh đèn chiếc xe khuất bóng, Dương Phụng Tê buồn bã mệt mỏi trở lại trong căn phòng ngủ.
Cự tuyệt, cự tuyệt, vẫn là cự tuyệt, cô mang theo cái máy ghi âm thu lại toàn bộ câu nói của Đinh Nhị Cẩu vào trong phòng nghe đi nghe lại mấy lần! Tất cả câu nói đều là từ chối về chuyện giải quyết Trần Tiêu Tử, chỉ có vài câu cuối cùng về giao dịch trước khi rời đi , nhưng là lập lờ nước đôi, không có nói rõ nội dung giao dịch là cái gì, mặc dù đã ghi âm lại toàn bộ, Đinh Nhị Cẩu không lộ ra bất cứ một sơ hở nào để có thể uy hϊếp được hắn, còn ngược lại, rất có thể tự dẫn lửa thiêu thân chính mình.

Tên nhóc này thật là không đơn giản, trong lòng Dương Phụng Tê nhủ thầm, Nhưng chính điều này lại càng khơi dậy lòng háo thắng của cô, không có người đàn ông nào ở trước mặt cô, có thể tự động lui ra ngoài mà không có sự đồng ý của cô, tuy rằng cho đến bây giờ xâm phạm thân thể của cô chỉ có Trần Tiêu Tử, nhưng nếu gϊếŧ chết hắn đi, coi như người đàn ông duy nhất này không còn nữa!!!
Đinh Nhị Cẩu, nếu có thể làm thành công chuyện này, sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của mình, Dương Phụng Tê trên khóe miệng mím lại, giống như chuyện này cô đã nắm chắc trong tay.

Nghĩ đến đây, cô lại rất uể oải, tuy rằng cô đang tự do, nhưng hơn một năm bị nhốt, chính điều ấy khiến cho thân xác và tâm hồn của cô trở nên khác nhau rất nhiều, đôi khi cô suy nghĩ, chắc chính mình bản năng vốn chính là một người phụ nữ như vậy, chỉ trùng hợp là Trần Tiêu Tử đem mình khai mở, làm bộc phát ra bản tính tiềm ấn của sở thích hành hạ làm nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ

Đem quần ào cởi sạch ném trên giường, chân trần bước chậm trên sàn nhà bằng gỗ của phòng ngủ, , nhìn trong gương thân hình trơn bóng, cô chậm rãi tháo ra áo ngực nịt vú của mình, hơn một năm, Trần Tiêu Tử không cho phép cô mặc áo ngực, về sau đứa bé lại luôn luôn bú sửa, cho nên đôi bầu vú của cô có chút rủ xuống, đây không phải là bầu vú đẹp của người phụ nữ hai mươi hai tuổi, vú phải có hình dáng tròn trỉnh, căng vểnh lên, cho nên cô thường xuyên mát xa vú, dần dần, giờ mới khôi phục lại như thuở hai bầu vú còn son sắt, nhưng so với trước vẫn lớn hơn, cũng càng nhạy cảm hơn, bầu vú căng vểnh lên như dùng bàn tay nâng cao, khe vú sâu lỏm vào, có thể phản ánh sự căng trào của bầu ngực cô
Cô cảm giác trước ngực mình hai đầu núʍ ѵú dần dần cứng rắn sưng lên, trong huyệŧ của mình bắt đầu có hàng ngàn con côn trùng nhỏ di động,Trần Tiêu Tử tên khốn kiếp này, hắn đem cô biến thành một người mang tính cách biếи ŧɦái khác người, hắn phải chết.

Mỗi đêm, đây là mỗi đêm đều phải tiến hành chuyện này, nếu không có thực hiện được, cô sẽ ngủ không yên, một cái roi da, một cái xiềng xích, còn có một cái trứng nhảy, và cây ƈôи ŧɦịŧ to bự chạy bằng điện.

Chính cô tự vung roi, đánh lên trên lưng, ngực, nhiều nhất là đánh vào cặp đùi da non của mình, cuối cùng, ném roi xuống đất, chính mình dùng tay đánh vào người, đến khi muốn kiệt sức mới thôi, bây giờ nếu thâý hình dạng của cô, không còn giống một người phụ nữ xinh đẹp như thường ngày nữa, tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch cực kỳ giống người đàn bà mà Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy lần đầu tiên.
Trên làn da trắng noãn lộ ra nhiều vết roi, khuôn mặt cũng có vẻ hơi phát sưng vì bàn tay tát vào, vẫn chưa kết thúc, cô đem hai chân của mình dạng ra, dùng xích sắt còng khóa lại, lục lọi cầm một bộ trứng nhảy, bật công tắc, sau đó đặt hạt trứng nhảy ở huyệŧ mình, cô lấy tay kìm lấy hạt trứng nhảy vào giữa hai mép nhỏ âm hộ, tần suất hạt trứng nhảy rung cao chấn động làm Dương Phụng Nê toàn thân run rẩy, thật sự là giống như bị chạm điện giật, dưới háng cũng đều run run , trong miệng tiếng thở gấp càng thêm dồn dập.

– A…a…..

Dương Phụng Nê toàn thân đã mềm nhũn, tay còn lại quơ loạn vì hưng phấn, lúc này bên trong huyệŧ tựa như một cái máy ép chất lỏng, không kiềm hãm được mở cửa miệng huyệŧ, dịch nhờn đang liên tục không ngừng tươm ra.

Trứng nhảy đối với huyệŧ nhỏ cùng hai mép nhỏ của âm hộ mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô tiếp tục đem ƈôи ŧɦịŧ giả cực đại chọc vào bên trong huyệŧ, còn là mở công tắc độ rung lớn nhất, ƈôи ŧɦịŧ này so với tất cả đàn ông bình thường đều lớn hơn rất nhiều, đầu ƈôи ŧɦịŧ trực tiếp thọt tới cổ đáy huyệŧ của cô, thân ƈôи ŧɦịŧ dài theo thành vách thịt non trong huyệŧ đều chen lấn tràn đầy, tựa hồ có cảm giác cũng bị nứt vỡ, huống chi ƈôи ŧɦịŧ kia chấn động tốc độ như vậy cực nhanh, làm cho cô sướng đến mức thở không nỗi, huyệŧ càng không ngừng co rút ƈôи ŧɦịŧ lại không ngừng lắc lư, đột nhiên cô lớn tiếng kêu lên một tiếng
– Ah !

Sau đó toàn thân xụi lơ buông lỏng thân thể, ánh mắt có chút mơ hồ, bất quá cô vẫn nhìn cây ƈôи ŧɦịŧ vẫn còn chấn động ngoe nguẩy không ngừng bên trong huyệŧ, dịch nhờn chảy ra ướt hết chúng quanh vùng hậu môn, rồi nhỏ ở trên giườn, lúc này Dương Phụng Nê mới đem cây ƈôи ŧɦịŧ tắt công tắc đi, rút ra khỏi huyệŧ, đột nhiên bên trong thành thịt non đang ôm sát bị trống rỗng , ngay lập tức cơ thụt càng co giật lợi hại, có đôi khi huyệŧ co rút khoái lạc suиɠ sướиɠ quá lợi hại, có thể làm cho người hôn mê.

– Ui…a !

Dương Phụng Nê thở dài một hơi, lại trở về cảm giác khoái hoạt đến tận xương tủy, cô đem ngón tay của mình xoa dịch nhờn cho trơn trợt ở hậu môn, rồi cắm vào bên trong hậu môn một chút, thân thể cô lại phát run, cái này cũng chưa tính, Dương Phụng Nê rõ ràng hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, vì vậy cô liền không chút do dự cắm hết ngón tay vào vào, hơn nữa một mực rút ra cắm vào liên tục tận cùng bên trong hậu môn.
Dương Phụng Nê thân thể trầm xuống, suýt chút nữa, nếu dưới đôi chân không có đang bị xiềng lại thì đã co quắp lại rồi, theo ngón tay không ngừng động tác, Dương Phụng Nê phát ra liên miên không dứt âm thanh quỷ mị, tràn ngập tại toàn bộ trong căn phòng ngủ lớn. .

– A…a….a…..

Một lát sau khi run rẩy, cô ngủ thật say.

………………………………….

…………………………………………………………………………………..

– Đi đâu mà đến giờ trở về? Đi nơi nào? Ăn cơm chưa?

Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào phòng, nằm ở trên giường bệnh, Lý Phượng Ny nôn nóng không an lòng, lập tức hỏi liền ba vấn đề.

– Chị Phượng Ny, nhớ em phải không?

Đinh Nhị Cẩu không có trả lời còn hỏi ngược lại để đánh trống lãng.

– Phì… chị chỉ lo lắng cho an toàn của em, trong thành phố lớn như thế này, chị lại không quen biết người nào, em thì chạy lung tung, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ!
Lý Phượng Ny mặt đỏ bừng, có vẻ bị kích động, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu rất cảm động, chỉ có người đàn bà này đối với mình là không có tính toán đến lợi ích cá nhân hoặc công việc, mình cũng vậy, chỉ khi nào cùng ở chung với cô, thì tâm trí mới tạm coi như là được chút ít an tỉnh không lo lắng.