Hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày mà Miêu Miêu vui vẻ nhất, bởi vì cuối cùng thì chú Đinh cùng mẹ của cô bé đã tiến triển đột phá , dưới cái nhìn của cô bé, đây đã đại công cáo thành, khả năng hai người kết hôn cũng không còn xa, tâm tư của một đứa trẻ thì là rất đơn giản, đương nhiên Miêu Miêu không hiểu những người lớn đang suy nghĩ gì, và cũng sẽ không biết vì sao hai người ở cùng một chỗ có gì mà khó khăn .
……………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu bị ủy ban kỷ luật thanh tra mang đi mặc dù là rất bí mật, nhưng tại trấn Độc Sơn, người thông qua đủ loại con đường quan hệ đã biết tin tức này, tin tức này tại trấn Độc Sơn cũng không có khiến mọi người tại trấn bất ngờ, dù sao chủ tịch trân đời trước thì chết ở ban kỷ luật thanh tra , bí thư nghe nói hiện tại cũng đã bị bắt, bây giờ có bắt thêm nữa một chủ tịch trấn mới cũng không có gì kì lạ … Nhưng phản ứng kịch liệt nhất lại là dân chúng ở thôn Hoàng Thủy Loan thôn, bởi vì nếu Đinh Nhị Cẩu xảy ra chuyện, tức là trực tiếp ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ , các hộ vườn hoa đều chuẩn bị xong, bắt đầu ươm cây giống, bây giờ nếu chủ tịch Đinh bị bắt , thì lời hứa cam kết nếu hoa bán không được thì hắn tự mình mua chẳng phải là trở thành nói dóc! Đánh rắm rồi xong sao? Cái này so với chủ tịch đời trước Tôn Quốc Cường lừa người, thì còn hung ác hơn rồi, Tôn Quốc Cường kêu trồng cây thì ít nhất là loại còn có thể ăn được, thằng chủ tịch mới này, bày ra trồng hoa thì dân chúng lấy gì mà ăn.
Lúc này người trong thôn vây quanh ở nhà Vương Kiến Quốc ồn ào bàn tán, Vương Kiến Quốc chỉ cúi đầu hút thuốc, chính ông cũng đang ngồi cầu mong Đinh Trường Sinh đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không thì…. – Gọi điện thoại lại một lần nữathử xem … gọi điện thoại thử xem.
Có người nói .
– Gọi cái gì nha, đã gọi hơn một trăm cuộc gọi rồi, đều là tắt máy không có nghe… . .
Thời gian này đã hình thành xong hợp tác xã nhà vườn trồng hoa, Triệu Hoa Sinh là phó chủ nhiệm hợp tác xã, trong tay ông ta nắm chặt cái điện thoại di động, từ khi nghe được tin chủ tịch Đinh gặp chuyện không may, ông ta cứ 10 phút thì gọi điện thoại một lần, nhưng vẫn không liên lạc được, giờ lại có người kêu ông ta gọi gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, Triệu Hoa Sinh không khỏi bực tức, nhưng lời còn chưa nói hết, thì điện thoại di động reo vang, cúi đầu xem xét , thì ra là Đinh Trường Sinh gọi điện thoại tới.
– Ui trời ơi .. là chủ Đinh gọi thoại đến…chủ tịch gọi điện thoại…. Triệu Hoa Sinh mừng quá nên lời nói cũng không còn mạch lạc nói.
– Móa… còn không nghe nhanh, đợi tắt máy rồi thì coi như là xong.
Mọi người ai muốn nghe tin của chủ tịch Đinh đến cùng có thực là đã xảy ra chuyện không nên hùa nhau mắng .
Triệu Hoa Sinh nhận nghe điện thoại, đưa điện thoại di động mở loa to lên để cho mọi người cùng nghe .
– Ông Triệu, có chuyện gì khẩn yếu, mà gọi cả trăm cuộc điện thoại vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, lúc này hắn mới ra khỏi nhà của Phó Phẩm Ngàn, đang định đi ra bến xe đón xe trở về.
– Ai ui..chủ tịch Đinh, tại cậu không nghe điện thoại, cậu có biết là hai ngày nay mọi người lo lắng gần chết.
– Có phải là lo lắng tôi bị bắt, hoa của các người bán không được? Tôi đã nói rồi, hoa của các người nếu bán không được thì cứ bán cho tôi, nhưng đó là tình huống cuối cùng, nên nhớ tôi là chủ tịch trấn, chứ không phải là con buôn hoa. Đinh Nhị Cẩu trêu ghẹo nói .
Thất ra thì Đinh Nhị Cẩu tưởng rằng chỉ có một mình Triệu Hoa Sinh đang nói chuyện với hắn, không nhờ tới mình vừa mới nói dứt lời, đầu bên kia tiếng hò hét cười la loạn cào cào đã vang lên, trong những người này, giờ phút này nhẹ ngỏm nhất không phải là thôn dân, mà chính là Dương Tỷ Yên, hai ngày này nghe nói Đinh Nhị Cẩu cũng đã xảy ra chuyện, lòng của nàng như bị treo lên, ở trong bóng đêm không ngừng tự hỏi mình, có phải bởi vì mình là một người mang đến sự xui xẻo, vì cái gì đang cùng Tôn Quốc Cường tốt đẹp, thì đùng một cái Tôn Quốc Cường bị ban kỷ luật thanh tra mang đi, kết quả là chết ở tại ban kỷ luật thanh tra huyện, mà giờ đây chủ tịch Đinh mới thay thế, cũng mới cùng mình quan hệ thân xác cũng chưa qua mấy lần, liền lại bị ủy ban kỷ luật thanh tra mang đi ? – Tốt rồi, mọi người cứ làm việc bình thường đi, hôm nay tôi đang chuẩn bị trở về.
Sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói ra, mọi người đều mới bình tâm, chủ tịch Đinh không có sao, vậy thì chắc là có thể là bị bắt lộn người , mọi người đều suy đoán như vậy .
Đinh Nhị Cẩu điện thoại còn chưa có nhét vào trong túi quần thì lại vang lên, hắn cầm lên xem, đó là là Triệu Hinh Nhã vợ của Khấu Đại Bằng gọi tới, không biết là có chuyện gì, bởi vì từ trước đến giờ chỉ có Khấu Oánh Oánh là thường xuyên gọi điện thoại cho hắn, trong ấn tượng của Đinh Nhị Cẩu thì Triệu Hinh Nhã chưa từng có gọi điện thoại cho hắn.
– Này thím, có chuyện gì vậy, nghĩ gì mà hôm nay gọi điện thoại cho cháu vậy?
Đinh Nhị Cẩu cười ha hả hỏi.
– Trường Sinh, cháu bây giờ đang ở đâu? – Cháu đang ở TP Bạch Sơn, xảy ra chuyện gì ?
Đinh Nhị Cẩu nghe được trong giọng nói Triệu Hinh Nhã rất vội vàng xao động bất an.
– Xảy ra chuyện lớn rồi, chú của cháu.. đã bị người của ùy ban thanh tra kỷ luật mang đi.
Triệu Hinh Nhã nói .
– Người của ban thanh tra kỷ luật, chuyện khi nào?
– Ngay mới vừa rồi, chủ nhiệm văn phòng đảng ủy thị trấn vừa gọi điện thoại tới , nghe giọng là một người nữ, xưng danh là họ Tần, mới đầu thím vẫn không tin nghĩ rằng ai đó đùa cợt, nhưng khi thím gọi điện thoại cho chú của cháu, thì đã không gọi được.
– Thím đừng lo lắng qua…đừng nóng vội, cháu sẽ lập tức về ngay.
Đinh Nhị Cẩu liền xuống xe ta-xi, vừa đi vừa suy nghĩ, nhất định là chuyện này cùng với Trịnh Minh Đường có quan hệ, nói không chừng chính là Trịnh Minh Đường khai ra, Khấu Đại Bằng tuy dựa vào Trịnh Minh Đường nhưng chỉ mới thời gian rất ngắn, đến cùng thì nhanh tới trình độ nào, cái này rất khó nói, bởi vì Trọng Hải cùng Trịnh Minh Đường lúc ấy chưa có đối phó với nhau, cho nên về vấn đề phe cánh, Khấu Đại Bằng dù có dựa vào Trịnh Minh Đường cũng không ảnh hường gì, rồi xảy ra chuyện Trọng Hải thua trận vì người đàn bà, còn Trịnh Minh Đường lần này là khó có thể xoay chuyển vận mạng, nhưng nếu vì Trịnh Minh Đường mà Khấu Đại Bằng liên lụy vào người, đoán chừng Khấu Đại Bằng cũng sẽ không phải là người cuối cùng . – Lão Kha, nhờ tìm giùm cho tôi chiếc xe, tôi có việc gấp phải chạy về.
Đinh Nhị Cẩu thấy mình phải ngay lập tức chạy về thị trấn Lâm Sơn, nếu đi xe ta-xi, chỉ sợ chậm làm cho Triệu Hinh Nhã càng thêm lo lắng , mặc kệ Khấu Đại Bằng ở bên ngoài làm qua chuyện gì, nhưng nếu Triệu Hinh Nhã không còn người chồng bên cạnh, gia đình sẽ liền đổ sụp.
– Nếu không tôi đưa cậu trở về, chuyện gì mà vội vả như vậy?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Chuyện riêng tư, có thể tìm được xe không ? Nếu không có xe, thì tôi đón xe ta-xi trở về.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng rất vội, dù sao Khấu Đại Bằng cũng là người dẫn đường để hắn có được như ngày hôm nay, hơn nữa ông ta đối xử với mình cũng tốt , trong lúc mấu chốt này, hắn cũng muốn giúp cho Khấu Đại Bằng một tay.
– Được rồi, nói cho tôi biết cậu bây giờ đang ở đâu, tôi sẽ nhờ người mang đến cho cho cậu chiếc xe. Kha Tử Hoa rất là rất trượng nghĩa, là một trưởng đồn công an, tại bên trong hạt khu của mình, tìm một xí nghiệp nào đó hoặc là cá nhân, nói một tiếng mượn chiếc xe sử dụng, đây không phải là chuyện khó đối với Kha Tử Hoa. .
………………………………………………………………………………………….
Trên đường đi Đinh Nhị Cẩu tiếp tục suy tính, vì cái gì mà chủ nhiệm văn phòng đảng ủy thị trấn Tần Nga Hương gọi điện thoại cho Triệu Hinh Nhã ? Điều này nói rõ cái gì ? Điều này nói rõ Tần Nga Hương cùng Khấu Đại Bằng có sự liên quan về vấn đề nào đấy, chứ không phải là mối quan hệ công tác đơn giản bình thường, chứ gặp được chuyện rắc rối như vậy, còn không phải lẫn mất rất xa để tránh vạ lây, còn việc thông báo cho người nhà biết, thì đã có người của ủy ban thanh tra kỷ luật, việc gì mà Tần Nga Hương phải mật báo? Cho nên, trước khi gặp Triệu Hinh Nhã, hắn đến văn phòng ủy ban thị trấn Lâm Sơn đi gặp Tần Nga Hương.