Về câu chuyện của cái chặn giấy khối ngọc Kỳ Lân, Khấu Đại Bằng khi tiếp xúc Trịnh Minh Đường, đã nói cho Trịnh Minh Đường biết vật này không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là một khối ngọc thông thường.
Chỉ có Tần Nga Hương là trực tiếp nhờ người thu mua quà tặng mang về, cũng cho nên khi Tần Nga Hương vội vàng chạy đến cửa hàng thua mua này tìm tới ông chủ để tìm cách hủy chứng cứ, nhưng khi đến nơi thì cửa hàng đã sớm cửa đóng then cài không biết đi đâu, bản án của Trịnh minh đường tại Huyện Hải Dương đang lưu truyền sôi sùng sục, ngay cả Trịnh Đoạn Cương ngang tàng một cõi cũng bị bắt lại, cho nên Tần Nga Hương suy đoán, ông chủ cửa hàng thu mau quà tặng này chắc là nghe được phong thanh gì nên đã kịp thời lẫn trốn . …………………………………………………………………………………
– Khấu Đại Bằng, ông muốn làm cho chúng tôi tin rằng ông không có liên quan gì sao ? Trịnh Minh Đường đã đem tất cả mọi chuyện khai cho chúng ta biết rồi, chúng ta chỉ là muốn xác minh lại cho rỏ mà thôi, bây giờ là tự ông nói, hay là chúng tôi phải ra tay?
Lý Kế Ngũ tự mình thẩm tra Khấu Đại Bằng, vừa vào căn phòng tạm giũ liền bày nói phủ đầu, nhưng Khấu Đại Bằng cũng đã nhiều năm lăn lộn trong chốn quan trường cho đến ngày hôm nay, chuyện gì chưa thấy qua, cho nên ngươi đi đường, ta đi đường ta , ngươi nói gì mặc ngươi, ta nói chuyện theo ý của ta .
– Tôi không biết anh có ý gì, tôi cùng Trịnh Minh Đường không có quan hệ gì cả , muốn nói có quan hệ, thì đó chính ông ta là lãnh đạo của tôi, ta có việc chỉ là gặp lãnh đạo báo cáo, đơn giản như vậy thôi. – Chúng tôi chỉ giúp ông nhớ lại một chút, hãy nhớ kỹ là tôi giúp ông nhớ lại, từ giờ trở đi lời của ông khai ra là sẽ không xem như là tự thú, bởi vì tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông không có chịu nắm giữ, vậy thì đừng có trách tôi.
– Tôi không có vấn đề gì cả, chuyện nào tôi làm tôi sẽ thừa nhận, nhưng nếu tôi không có làm qua, đừng có ai nghĩ tới đổ chuyện lên trên đầu tôi, nếu cứ như vậy, chỉ cần tôi đi ra ngoài, tôi sẽ báo cáo lên đến Bắc Kinh, tôi nhất định phải kiện đến cùng.
Khấu Đại Bằng không chút nào e sợ nói ra, ông đã nhận định ủy ban kỷ luật thanh tra kể cả Trịnh Minh Đường đều là không có chứng cớ gì đấy, trừ phi bọn họ tìm được người mua quà tặng thu về, nhưng ếu cho là có tìm được chăng nữa, thì mình cũng đâu có tiếp xúc với người này, chuyện này cũng không để trên đầu mình được, cho đến chỉ có thể là đánh cuộc một lần, bất luận như thế nào cũng không thể đem chuyện này thừa nhận. – Ông đang uy hϊếp tôi à? Ông có biết là uy hϊếp nhân viên phá án sẽ có hậu quả gì?
Lý Kế Ngũ nói .
– Anh là người của ủy ban thanh tra kỷ luật, thì cũng nên biết, kỷ luật của đảng chúng tôi cũng biết, tôi xem ra anh mới là người uy hϊếp tôi, anh có chứng cớ gì chứng minh đúng là tôi đã làm trò, cứ trực tiếp đem tôi đưa đến viện kiểm sát đi, ở chỗ này phí lời làm gì, nếu đã có chứng cớ, còn ở nơi này phí sức để làm chi?
Khấu Đại Bằng hỏi ngược lại .
– Tôi muốn cho ông một cơ hội nói ra thẳng thắn, ông phải biết rằng, nếu chúng tôi chứng minh ông đã làm trò này, cùng với chuyện tự ông nói ra, là hai vấn đề khác nhau, ông không hiểu sao?
– Tôi hiểu, nhưng tôi không cần, anh muốn làm gì thì làm đi.
Lý Kế Ngũ rất bất đắc dĩ, nhưng không thể không sử dụng thủ đoạn, mọi chuyện quá rõ ràng, căn cứ vào lời khai của Trịnh Minh Đường thì khả năng Khấu Đại Bằng liên quan đến chuyện đút lót là cao nhất, cũng không loại trừ người khác dựa vào ông ta để hối lộ cho Trịnh Minh Đường… Khấu Đại Bằng cũng nằm trong ban chỉ huy công trình 1 làm đường, hơn nữa hầu như các đoạn đường trọng yếu đều nằm trong phạm vi thị trấn lâm Sơn, muốn nói vụ việc xảy ra tai nạn trên công trường không liên quan đến Khấu Đại Bằng, thì ông ta quá thuần khiết rồi, mấu chốt là bây giờ bí thư ủy ban thanh tra kỷ luật La Bàn Hạ muốn đem vụ án này xử lý tới trình độ nào, có muốn đào xới đến cùng, hay là đánh con hổ mà buông tha con muỗi .
Đôi khi có chuyện rất dễ làm, chỉ có cái khó là làm sao biết được tâm ý của lãnh đạo, đây là điều khẩn yếu nhất, nếu làm ra chuyện mà không phù hợp ý đồ của lãnh đạo, cho dù là mình làm rất tốt, cũng có khả năng không được lãnh đạo thưởng thức, có lúc kết quả còn tác dụng ngược lại.
Lý Kế Ngũ lâu nay rất phục Lâm Xuân Hiểu sát phạt quyết đoán, nhưng khi đến phiên mình tự đảm đương một phía, thì lại chần chừ di dự, chẳng lẽ mình vẫn không bằng tính cách một người đàn bà sao? Hắn buộc thừa nhận, về phương diện cách phỏng đoán tâm tư lãnh đạo, hắn thật vẫn không bằng với Lâm Xuân Hiểu. ……………………………………………………………………………………….
– Xuân Hiểu…lần này cô đến Huyện Hải Dương làm bí thư, lão La tốn không ít công sức đấy, hiện tại cán bộ quần chúng ở Huyện Hải Dương rất là bàng hoàng, cô nên vì lão La mà thu phục lòng người .
Chiếc xe Audi vững vàng chạy trên con đường cái thẳng tắp, đây là con đường huyết mạch từ Thành phố Bạch Sơn chạy đến Huyện Hải Dương vừa mới sửa chữa không lâu, Hạ Minh Tuyên cùng Lâm Xuân Hiểu ngồi song song chỗ ngồi phía sau ở trong xe Audi.
– Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ, em nhất định làm tốt, tuyệt đối sẽ không để cho các lãnh đạo mất mặt, Huyện Hải Dương đúng ra rất có tiền đồ phát triển, đặc biệt là sau kho con đường mới kết nối với QL 220 , tiềm lực càng lớn, chỉ có bây giờ còn chưa hiển hiện ra, nhưng em tin tưởng ngày hôm đó rất nhanh sẽ đến. – Cô có tư tưởng chuẩn bị trước như thế này là tốt rồi, nhưng cũng phải lường trước việc này, cô xuất thân từ ủy ban kỷ luật thanh tra, cán bộ phía dưới có thể đối với cô vẫn tồn tại một khoãng cách e dè, điểm này cần cô phải cố gắng, cán bộ Huyện Hải Dương về tổng thể vẫn là tốt, cô phải biết cách tạo đoàn kết cán bộ trong các bộ phận, mau chóng đem thế cục Huyện Hải Dương ổn định lại, tiến vào quỹ đạo phát triển bình thường, đây mới là điều trọng yếu nhất.
– Chủ nhiệm Hạ, xin anh yên tâm, em sẽ dựa theo sự sắp xếp của thành ủy, nhưng dù sao em cũng là cán bộ từ trên thành phố xuống huyện, mọi người về sau cũng phải để ý đến, trên thành phố là nhà của em, em không muốn là ở Huyện Hải Dương bị le loi, các anh trên thành phố cần phải cho em chỗ dựa ah. – Ha ha …cô thật là .. đã được tiện nghi còn ra vẻ, tôi cũng không tin là Huyện Hải Dương còn có ai dám làm cô đấy.
Lâm Xuân Hiểu còn muốn nói gì thêm thì Hạ Minh Tuyên đã chỉ về phía trước nói:
– Cô xem một chút kia , vừa đến địa giới của Huyện Hải Dương, lại được cán bộ ở đây đón tiếp. Ai dà…kiểu thủ tục này lúc nào mới có thể chấm dứt đây ? Nếu có tâm tư này, chi bằng đem công việc ở huyện làm tốt thì hay biết bao..
– Chủ nhiệm Hạ, anh đây là đang cố ý nói cho em nghe sao? Vậy lần sau nếu anh có đến, em sẽ không phái ai đến đón anh nhé.
Lâm Xuân Hiểu cười cười trả lời, sau đó mở cửa bước xuống xe.
Vu Toàn Phương trong lòng cũng là thấp thỏm không yên, đến bây giờ trong huyện mọi chuyện đều không có rõ ràng gì hết, ông vừa mới lên nắm quyền chủ tịch huyện, cho nên cũng không có tâm tư dám nghĩ đến vị trí bí thư Huyện ủy, nhưng khi vị trí bí thư Huyện ủy thật sự là xác định đã có người, dọc sống lưng của ông vẫn mơ hồ đổ mồ hôi lạnh, trong thành phố rốt cuộc là đang có ý gì , thật sự chẳng lẽ là muốn đào sâu ba thước của Huyện Hải Dương quét sạch hay sao ?