– Tiểu Đinh…sáng nay cậu không có đi họp, để tôi giới thiệu cho cậu biết, vị này chính là chủ nhiệm phòng tổ chức thành phố Hạ Minh Tuyên, vị này chính là bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu, chúng ta hôm nay đến địa bàn của cậu, cố gắng tiếp đón các lãnh đạo cho tốt đấy.
Vu Toàn Phương cười giới thiệu nói .
Đinh Nhị Cẩu đã từng thấy qua Vu Toàn Phương cùng Lâm Xuân Hiểu, nhưng chưa từng gặp qua chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hạ Minh Tuyên này, tuy rằng hắn đã gặp qua Trọng Phong Dương chức quan so với Hạ Minh Tuyên còn lớn hơn, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi trong lòng rất là khẩn trương .
-Xin chào chủ nhiệm Hạ được, chào bí thư Lâm, chủ tịch Vu, đây là lần đầu thấy đến nhiều lãnh đạo như vậy, cho nên ..cho nên trong lòng rất lo lắng ah. – Tiểu Đinh, cậu đừng có khẩn trương, ngồi vào ở ghế phía trước dẫn đường, chúng ta nghe chủ tịch huyện có giới thiệu về khu vực làm vườn trồng hoa thuộc trấn cậu quản lý, nên muốn đi nhìn qua một chút..
Hạ Minh Tuyên chỉ chỉ trước mặt mình một cái chỗ ngồi rồi nói .
– Làm vườn trồng hoa? Nhưng bây giờ chưa có nở hoa, lãnh đạo tới đó đâu có gì để mà xem . . .
Đinh Nhị Cẩu do dự ấp úng, lại làm cho cho Vu Toàn Phương trong lòng cũng như bị xiết lại, có cảm giác thời gian trước đây thằng này lừa dối mình, bây giờ mình nói ra, đại lãnh đạo muốn xuống xem, thì hắn lại không dám nhận cái thành quả mà hắn đã từng nói về vụ làm vườn hoa.
– Không có nở hoa cũng đâu có sao, chủ nhiệm Hạ cũng không phải đến là để ngắm hoa, mà là tới để thị sát tình hình như thế nào đấy, nhìn xem dân chúng trong thôn có thể dựa vào kế hoạch của cậu để trồng hoa, mà có thể kiếm được tiền để sinh sống hay không, hiểu chưa? Đúng lúc này Lâm Xuân Hiểu lần nữa cho thấy phong thái nữ cường nhân, bộ dáng kia quả quyết rõ ràng, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm run lên…
– Vâng..vậy thì bắt đầu đi thôi.
Đinh Nhị Cẩu căn cứ theo nguyên tắc nói nhiều sẽ hỏng chuyện, lãnh đạo hỏi một câu, hắn đáp một câu, lãnh đạo không hỏi, hắn liền ngồi nhìn phía trước.
– Tiểu Đinh, lúc trước cậu nghĩ như thế nào mà ra kế hoạch làm vườn trồng hoa như thế này?
Sắp đến thôn Hoàng Thủy Loan, từ xa xa đã nhìn thấy toàn bộ cánh đồng tất cả đều là những tấm bạt cản ánh sáng mặt trời để trồng hoa, tuy cao thấp không đều, nhưng khi nhìn thấy quy mô đúng là không nhỏ.
Trước đây vốn chính là những cánh đồng tốt, vì điều mà này làm cho Hạ Minh Tuyên lo lắng, đất này vốn là gieo trồng hoa màu thì rất tốt, nhưng bây giờ lại làm vườn, nói thật, sự biến hóa thay đổi loại giống cây này khiến cho sự hăng hái ban đầu của ông đang hạ thấp xuống, dù Hạ Minh Tuyên không có trải qua những năm đất nước bị thiên tai đói khát, nhưng ông đã từng trải qua cảm giác cầm các loại vé sắp hàng mua lương thực trong thời gian dài, cho nên trong mắt ông, đất đai tốt như thế này mà trồng các loại hoa thật sự quá đáng tiếc. Lâm Xuân Hiểu cùng Vu Toàn Phương trong nội tâm đều sững sờ, hiển nhiên hai người đều nhìn ra Hạ Minh Tuyên hỏi câu này là từ nguyên nhân nào, nhưng việc này là do Đinh Trường Sinh một tay làm ra đấy, bọn họ không tiện chen vào nói, chỉ đành chờ đợi Đinh Trường Sinh tự trả lời chứng minh .
– Thưa chủ nhiệm Hạ, bây giờ chú thấy được như thế này là đã tốt hơn trước nhiều rồi đấy, lần đầu tiên cháu tới, chỉ có tầm 20% diện tích đất là trồng hoa màu, mà chỉ là một loại cây bắp, tất cả đất đai còn lại đều là cỏ hoang, lúc ấy cháu cũng như chú vậy, cảm giác rất khó chịu, bởi vì cháu cũng là xuất thân từ nông thôn đi ra, không nói dối chú, cháu còn trãi qua qua hai năm phải đi xin cơm của dân thôn để ăn, cháu đương nhiên biết cái cảm giác thiếu ăn là rất khó chịu như thế nào. Những lời nói này của hắn lại làm cho hạ Minh Tuyên kinh ngạc, không có nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại nhìn ra tâm ý của mình, với lại cái cách trả lời của hắn chân thật như vậy, vì thế ông nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, ra hiệu cho hắn nói tiếp .
– Lúc ấy cháu tìm đến bí thư chi bộ trong thôn, bí thư nói, những mảnh đất đai kia đã nhiều năm bỏ hoang rồi, thanh niên trai tráng đều đi ra ngoài làm công, với lại chỗ này có rất nhiều mỏ than nhỏ, chỉ cần khai thác than đá 1 tháng là tiền kiếm được bằng trồng trọt hoa màu cả 1 năm, cho nên đâu có ai còn thiết tha gì trồng trọt đâu rồi, lúc mới bắt đầu còn trồng chút ít các thứ rau cỏ để tự mình ăn, càng về sau thì cũng lười trồng, cho nên đất bỏ hoang đầy, gần đây chính quyền bắt đầu chỉnh đốn lại các mỏ than, nên lại có nhiều đi đến nơi khác xa hơn, lú ấy cháu mới liền suy nghĩ, có cách nào tìm cây thích hợp có thể sản xuất thu lợi cao hơn đi ra ngoài làm công tiền kiếm, để thu hút dân chúng ở lại quê nhà, nếu được như vậy thì ai mà muốn đi ra ngoài làm công chi nữa? Trong một lần tình cờ, cháu gặp một người chuyên trồng hoa tạo hình là dân ở trong thôn này, ông ta đã từng đi Thượng Hải bán qua hoa Đỗ Quyên đã tạo hình , hơn nữa mặc dù mang theo rất ít, nhưng lại bán được giá cả rất cao, bởi vì ông ta biết cách tạo ra những hình dáng thế hoa độc đáo, cháu liền động viên ông ta dẫn dắt mọi người cùng nhau làm vườn trồng hoa. A… phía trước là lão bí thư chi bộ thôn đang đứng chờ chúng ta đây này . Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa chỉ vào phía trước ven đường có vài ba người đang đứng.
Hạ Minh Tuyên rất bất ngờ, vì thông thường mỗi khi nghe tin có lãnh đạo xuống, hầu như từ trước đền giờ, tất cả các thôn đều triệu tập hầu như toàn dân thôn ra đón tiếp…
– Chủ nhiệm Hạ, bây giờ là đang là lúc mấu chốt để chuẩn bị tạo thế cho giống hoa Đỗ Quyên, nên cháu không có tổ chức mọi người tới đón tiếp lãnh đạo, hi vọng chú có thể thông cảm.
Đinh Nhị Cẩu bước nhanh bước xuống xe trước, sau đó thì lần lượt đến lãnh đạo xuống, thì mới giải thích nói .
– Cậu làm như vậy là rất tốt, chú cũng hi vọng về sau cũng phải làm như vậy, chúng ta đến là để xem tình hình phát triễn như thế nào, chứ không phải tới là quấy nhiễu dân chúng, cho nên không cần phải tập trung dân đông làm gì, vị này có phải là bí thư chi bộ thôn? Hạ Minh Tuyên sau khi nghe xong Đinh Nhị Cẩu ở trên xe một phen giải thích khá rỏ ràng, cảm xúc đã khá hơn nhiều.
Một phen giới thiệu xong , Đinh Nhị Cẩu bước lui đến sau lưng các lãnh đạo, giờ mà có nói màu mè hoa lá cành cũng vô dụng, lãnh đạo nhất định là muốn tới giữa gặp dân chúng ở trên cánh đồng , đây mới là xâm nhập đi thị sát, chứ còn ngồi trong phòng làm việc, nghe qua báo cáo, nhìn xem bảng báo cáo nghiên cứu điều tra chỉ là thuần túy lừa mình dối người …
– Lão Vương… thôn này hiện tại có bao nhiêu người vậy?
– Hiện tại ở trong thôn không đến 1000 người, tết âm lịch vừa rồi thì có hơn 2000 người, hầu như đa số người trẻ tuổi thì lại đi ra ngoài làm công, lãnh đạo cũng thấy bận rộn ngoài đồng đều là phụ nữ và lão nhân.
Vương Kiến Quốc nói thật, dẫn theo nhóm người Hạ Minh Tuyên bắt đầu vào từng tấm bạt lớn ở ngoài đồng xem xét . – À..đây đúng là một cái thôn cũng khá lớn, lão làm bí thư chi bộ chắc rất vất vả a.
Hạ Minh Tuyên cười nói .
– Vâng…đúng vậy, chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tay, tôi cũng đã lớn tuổi, lực bất tòng tâm, vì thế rôi đã báo lên đảng ủy trấn rồi, đề nghị năm nay phát triển năm dự bị đảng viên còn trẻ tuổi, từ từ bồi dưỡng, để cho bọn họ trợ thủ trong thôn, tương lai về sau chính là bọn họ .
Vương Kiến Quốc làm như là vô tình nói ra, không ngờ những lời này vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Minh Tuyên, là chủ nhiệm phòng tổ chức nên khi nghe sơ qua kế hoạch bồi dưỡng đảng viên của Vương Kiến Quốc ở dưới thôn là ông rất chú ý.
– Lão Vương, ông có ý nghĩ này rất tốt đấy, có thể thử một lần để xem sao.
– Chủ nhiệm Hạ, cả đời này tôi đều sống ở nông thôn, cho nên cũng biết hiện tại nông thôn thiếu cái gì? Đó chính là người dẫn đầu có văn hóa trình độ, tôi cảm thấy mình đã theo không kịp trào lưu của thời đại rồi, muốn nhượng xuất vị trí này, để cho người trẻ tuổi làm, để cho kế hoạch làm vườn trồng hoa có thể phát triển tốt hơn, chúng tôi còn tự thành lập hợp tác xã, tuy tôi làm chủ nhiệm HTX, nhưng chuyện gì cũng không biết, đều là do một tay Triệu Hoa Sinh phó chủ nhiệm làm, hắn so với tôi thì trẻ hơn, vừa hiểu kỹ thuật, lại có văn hóa, tôi cũng đã từng nói với hắn là: “ Toàn bộ công lao là của ngươi, nhưng nếu không làm xong, thì tôi sẽ nhận lãnh gánh trách nhiệm, đơn giản vì tôi là đảng viên, là một bí thư chi bộ thôn. “ – Ừ, lão nói những lời này rất được, đảng viên là phải có trách nhiệm
Hạ Minh Tuyên rất tán thành .
– Chủ nhiệm Hạ, lãnh đạo nói rất đúng, đảng viên là phải có trách nhiệm, mặc dù hợp tác xã là tự đứng ra tổ chức như vậy, nhưng cũng phải tiếp nhận qua sự lãnh đạo của thôn ủy hội, chính là tiếp nhận đảng lãnh đạo, không thể mò mẫm làm bừa, đây là một nguyên tắc không thay đổi được.